Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 55 : Phụ đạo lần cuối

Ngày đăng: 11:27 19/04/20


"Dương Minh, Mộng Nghiên, hai người đang nói gì vậy? Không ngại tôi đến ngồi chứ?" Vương Chí Đào tươi cười vác mặt đến.



Đương nhiên là ngại, hết sức là ngại luôn ấy chứ! Trong lòng Dương Minh thầm mắng, bất quá nét mặt vẫn giữ bộ dáng cao hứng nói: "Lớp trưởng đại nhân, mau, mời ngồi!"



Vương Chí Đào cảm thấy buồn bực với thái độ của Dương Minh, buổi sáng hắn đã rất mất tự nhiên, sao bây giờ lại nhiệt tình thế này? Chẳng lẽ qua sự việc hôm thứ bảy, hắn lại không nghi ngờ mình, cho dù sáng nay có che dầu rất kĩ, nhưng trong lòng mình vẫn còn khúc mắc, hắn đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại có âm mưu?



"Ha ha, thôi, tôi chỉ đi ngang qua đây, tùy tiện nói một câu, còn phải về chổ đọc sách, ngày mai là phải thi tứ giáo liên khảo rồi!" Vương Chí Đào cười ha hả, Dương Minh càng làm như vậy, trong lòng hắn càng lo sợ, nên vội vàng lấy cớ trốn tránh.



"Đi ngang qua? Hắc hắc" Dương Minh cười lạnh hai tiếng.



"Bạn cười cái gì?" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh: "Có gì mà buồn cười"



"Tôi ngồi ở bàn cuối, trừ phi hắn đi xuyên tường, còn không thì không thể đi ngang qua được, rõ ràng là nhìn thấy tôi và bạn ngồi đây thân mật với nhau nên trong lòng khó chịu!" Dương Minh bĩu môi.



"Ai thân mật với bạn!" Trần Mộng Nghiên xấu hổ, hờn dỗi nói. Thật ra thì … nàng cũng rất thông minh, sao lại không biết việc Vương Chí Đào đi ngang qua chỉ là cái cớ! Nữ sinh xinh đẹp, luôn có nam sinh vây quanh, mặc dù Trần Mộng Nghiên không thèm để ý, nhưng trong lòng cũng rất vui, có người vì mình mà ghen, nhưng lại bị Dương Minh nói ra, nên không khỏi có chút ngượng ngùng.



"A a, dù hiện tại không có, thì mai mốt cũng có" Dương Minh cười nói.



"Mai mốt là chuyện của mai mốt! Bây giờ bạn có muốn nghe mình giảng bài nữa hay không?" Trần Mộng Nghiên giả vờ nhíu mày cả giận nói.




"Cái gì?!" Dương Minh cả kinh: "Chị Oánh, sao thế? Do em học dốt hay em đã chọc giận chị? Hoặc chị cảm thấy phiền?"



"Đương nhiên là không phải! Đứa em ngốc, sao chị lại thấy phiền chứ. Chỉ là bây giờ em đã không cần chị phải phụ đạo thêm rồi, thành tích học tập của em đã có thể đứng vào top rồi. Bài này em được đến 138 điểm, theo chị biết, kỳ thì năm ngoái người đạt điểm cao nhất cũng chỉ có 142 mà thôi, hơn nữa, em bị trừ 6 điểm là do lỗi trình bày, nói cách khác, em so với người năm ngoái còn cáo hơn hai điểm" Triệu Oánh cười nói.



"Cái gì? Em được đến 138 điểm?" Dương Minh không ngờ bản thân chăm chú làm bài, hơn nữa dốc hết toàn lực vào, lại có thể đạt điểm cao như vậy.



Kinh ngạc qua đi, còn lại chút tiếc nuối, thời gian gần đây, hắn đã có thói quen đi học với Triệu Oánh, đột nhiên biến mất, trong lòng hắn đột nhiên thấy trống trải đí!



"Chị Oánh, cái này em chỉ đùa mà thôi, hơn nữa chị cũng nói rồi, em còn phạm quy nhiều bước, cho nên em nghĩ em còn phải học nhiều" Dương Minh vẫn chưa từ bỏ ý định.



"Tốt, đồ đệ rồi cũng sẽ có ngày rời sư phụ đi, hơn nữa chị cũng không cho rằng em đã học đủ, cao khảo không chỉ có số học, vậy mỗi tối chị sẽ dành thời gian ra để ôn tập những môn khác cho em!" Thật ra thì, Triệu Oánh cũng có chung suy nghĩ với Dương Minh, qua một thời gian tiếp xúc, nàng không thể nào đem Dương Minh trở thành học sinh được, đôi khi trong lúc học, hai người cũng thường xuyên trò chuyện về đề tài của người trẻ tuổi. Nàng đã đem Dương Minh thành bạn cùng lứa tuổi, là bằng hữu, là em trai.



"Em biết rồi!" Dương Minh biết Triệu Oánh cũng vì muốn tốt cho hắn, cảm động nói: "Chị Oánh, sau này dù em có tốt nghiệp rồi, còn có thể đến tìm chị không?"



"Đương nhiên, thế nào, sợ không tìm thấy vợ, nên muốn nhờ vả chị sao?" Triệu Oánh cảm thấy bầu không khí âm u quá, vì vậy nói đùa một câu.



"Đúng vậy, chị đã thấy hết của em rồi, nên phải chịu trách nhiệm nha!" Dương Minh cũng cười.