Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 558 : Hạ Tuyết mất mát

Ngày đăng: 11:31 19/04/20


Hạ Tuyết làm sao mà biết được vấn đề quan trọng như vậy, vốn còn tưởng rằng mình đã lập công lớn, không ngờ đổi lại là những lời chửi mắng, nhất thời có chút ủy khuất: "Không bắt hắn, chẳng lẽ còn giữ hắn?"



"Hạ Tuyết! Chừng nào thì cô mới trưởng thành? Đại cục cô có hiểu không?" Trần Phi lắc đầu: "Hắn chỉ là một con chốt, kẻ đứng sau vẫn còn chưa nổi lên mặt nước"



"Trần đội trưởng, tôi." Hạ Tuyết bị Trần Phi tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, lập tức tỉnh táo lại không ít, quả thật, lúc đó nàng rất xúc độg! Hạ Tuyết không báo cáo với cấp trên mà đã tự tiện bắt người, cũng bởi vì sốt ruột lập công. Nàng thật sự muốn lập công, sợ trong đội xem thường nàng, vì thế nghĩ bậy làm liều, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.



"Được rồi, đừng nói gì nữa, chuyện này cô không cần phụ trách, lát nữa cô giao súng đây, tạm thời cách chức một tháng, trở về nhà từ từ suy nghĩ!" Trần Phi khoát tay nói." Trần đội trưởng, lần sau. lần sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị mà, anh đừng cách chức tôi." Hạ Tuyết vừa nghe bị cách chức, lập tức khẩn trưởng lên.



"Tạm thời cách chức đã là khoan dung với cô rồi. Tôi còn muốn điều cô đến đồn công an phường làm hộ tịch viên nữa là." Trần Phi nói xong, cũng không để ý đến Hạ Tuyết, xoay người ra ngoài, lúc bước đi còn nói: "Lát nữa để bản kiểm điểm lên bàn của tôi"



"Vâng." Hạ Tuyết lúc này làm gì dám cãi lại, nếu còn nói nữa, sợ gần ngay cả hình cảnh cũng không được làm.



Hạ Tuyết đã hối hận, tại sao mình lại ngu như vậy, chẳng lẽ mình không thích hợp làm cảnh sát? Mình là con gái, chẳng lẽ phải đi làm mấy việc văn phòng linh tinh hay sao?



Cố nén nước mắt, Hạ Tuyết viết xong một bản kiểm điểm, rồi giao lại súng và giấy phép của mình cho Trần Phi, rồi cúi đầu đi ra ngoài.



Nhìn nhìn tòa nhà quen thuộc này, Hạ Tuyết rốt cục đã không nhịn được nước mắt.



"Ting. ting." Phía sau Hạ Tuyết truyền đến tiếng còi xe ầm ĩ.



"Đáng ghét!" Hạ Tuyết lập tức nổi giận lên, quay lại mắng: "Đường nhiều như vậy mà không chịu đi, cố tình đi sau lưng bà nội mày à?" Nói xong bước lại chổ cửa người lái, nhìn xuống, lập tức dừng miệng.



"Chú hai." Hạ Tuyết có chút ngay ngốc nhìn người lái xe."




Dương Minh đang ở nhà xem cuốn sách về cổ thuật kia, đột nhiên có điện thoại, cầm lên nghe: "Alo.?"



"Dương Minh. tôi là Hạ Tuyết."



"Hạ Tuyết? Cô tìm tôi có chuyện gì?" Dương Minh kì quái, từ lần đi nhậu với Hạ Tuyết đến giờ, cũng không gặp nàng, không biết Hạ Tuyết tìm mình có chuyện gì.



"Cậu lại đây, mời tôi uống rượu" Hạ Tuyết nói giống như ra lệnh.



"Tôi? Mời cô uống rượu? Bây giờ?" Dương Minh không khỏi nhíu mày, cô nàng này có vẻ khá là bá đạo? Không cần nói lý. à mà hình như chưa bao giờ thấy nàng nói lý!



"Đúng, bây giờ tôi đang ở Lam Sắc Ngư, cậu lập tức tới đây" Hạ Tuyết nói.



"Này này, cô có lầm không vậy? Cô kêu tôi qua là tôi qua hả? Không nói trước cho tôi biết một tiếng nữa, thái độ làm người của cô có vấn đề hả. kêu tôi qua còn bảo tôi mời cô? Cô có bệnh không?" Dương Minh nổi điên lên chửi.



"Dương Minh, cậu đã đáp ứng tôi, làm phiếu cơm dài hạn cho tôi, đúng rồi, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý? Cậu mới mời tôi được vài lần!" Hạ Tuyết lập tức trả lời.



Dương Minh lập tức vỗ đầu, bản thân quả thật đã quên mất chuyện này, chẳng qua, lời đã nói ra như nước hất khỏi ly, mình lại là một thằng đàn ông nên cũng lười so đo với nàng, vì thế nói: "Tôi mời cô uống rượu không phải không được, nhưng xin cô làm ơn hẹn trước được không?"



"Dương Minh! Cậu có qua hay không? Tâm tình của tôi đang không tốt, kêu cậu đến uống với tôi là tốt cho cậu rồi, tôi coi cậu là bạn nên mới mời cậu uống, thế mà cậu cứ lải nhải hoài, được rồi, không đến thì thôi!" Nói xong, liền cúp điện thoại.



"Đồ điên!" Dương Minh nhìn điện thoại, cũng muốn nổi điên lên, lên cơn với ai vậy con kia Không đi! Rồi vứt điện thoại qua một bên, tiếp tục xem cổ thuật.