Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 575 : Kết cuộc cuối cùng
Ngày đăng: 11:31 19/04/20
Vương Chí Đào lúc này mới lấy lại bình tĩnh, trong mắt đầy lửa giận. Cảm giác bị lừa gạt, bị bông đùa này không một người đàn ông nao có thể tha thứ.
Mặc dù Vương Chí Đào bây giờ không được coi là người đàn ông chân chính nhưng cứ như vậy càng làm hắn trở nên biến thái, càng không thể chịu được.
"Chết. Để nó chết, để Dương Minh cùng chết với nó" Vương Chí Đào tức giận nói.
Vương Tích Phạm lại đang cân nhắc xem làm Dương Minh chết như thế nào. Theo hắn thấy Dương Minh đã là vật trong tay mình. Ở nơi này hắn còn có thể chạy được sao?
Tốt nhất để cho hắn và Chu Giai Giai cùng chết. Nếu như Chu Giai Giai không phải đứa con gái mà Vương Chí Đào yêu, như vậy hắn đã sớm tìm một thằng thuộc hạ xxx Chu Giai Giai, hoặc là tự mình làm.
Nhưng Chu Giai Giai vẫn là đứa con gái mà Vương Chí Đào thích, làm như vậy Vương Chí Đào nhất định không chịu được. Thực ra nếu Vương Chí Đào không bị chuyện đó, như vậy chuyện này tốt nhất là do hắn làm.
Chẳng qua bây giờ tiện nghi cho con ranh Chu Giai Giai này, để nó chết yên ổn.
"Chu Giai Giai?" Dương Minh kinh ngạc nói, nhìn Chu Giai Giai đang bị trói trong phòng giám sát.
Cô ấy sao lại ở đây? Chẳng qua khi Dương Minh thấy rõ tình hình không khỏi cảm động. Chu Giai Giai không ngờ vì mình. Nếu như lúc trước Chu Giai Giai nói thích mình, cô ta có thể là bịa ra để trêu mình. Nhưng bây giờ lại là sự thật.
Cô ấy làm tất cả là vì mình?
Dương Minh thở dài một tiếng, xem ra những chuyện trước đây là thật. Chu Giai Giai không ngờ thật sự yêu mình. Chẳng qua Dương Minh lúc này không vui vẻ gì, ngược lại tâm trạng rất nặng nề.
Chu Giai Giai, mình có tài gì mà một cô gái vì mình như vậy? Dương Minh gãi đầu, dù nói như thế nào cũng phải thoát khỏi đây rồi nói. Bây giờ xem ra Chu Giai Giai đã tìm được chứng cứ của Vương Tích Phạm, hơn nữa đưa đến cho Trần Phi. Cho nên Vương Tích Phạm bị bắt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Két" cửa phòng bị mở ra, ba thằng áo đen đi vào: "Dương Minh, đi ra"
Bọn họ đều là thành viên tổ B đội biệt động Vương gia, hơn nữa là những người xuất sắc trong đội. Vương Tích Phạm đã nghe Vương Chí Đào nói thân thủ của Dương Minh rất cao nên mới phái mấy người đến.
Cho dù bọn chúng không tìm Dương Minh, Dương Minh cũng phải đi tìm Vương Tích Phạm. Hắn không thể nhìn Chu Giai Giai chịu khổ vì mình. Cô gái si tình này mặc dù làm mình đau đầu, chẳng qua Dương Minh không thể bỏ mặc.
Về tình về lý dù là bạn bè bình thường, Dương Minh cũng không thể thấy chết mà không cứu, huống hồ còn có quan hệ đó.
Dương Minh nhìn ba tên áo đen trước mặt không khỏi thấy buồn cười. Ba người này nếu mình muốn ra tay, bọn chúng đã nằm trên đất rồi. Đối với đám người này Dương Minh không thèm để ý.
"Đi thôi" Dương Minh nhún vai mặc áo ngoài rồi nói.
"Chờ chút, cậu muốn đi đâu?" Hạ Tuyết thấy có người đến đưa Dương Minh đi liền chạy tới.
"Tiểu thư Hạ, đây không phải chuyện của cô, mời cô đợi ở đây" Một người áo đen ngăn Hạ Tuyết lại.
"Xoát" ném trúng mắt phải Hoàng Hữu Tài. Hoàng Hữu Tài hét lên chói tai, chẳng qua cố nhịn cơn đau kéo Vương Chí Đào chạy ra cửa. Một tay vội vàng điều khiển xe lăn.
"Chí Đào, mau chạy" Hoàng Hữu Tài quát lên.
"A." Vương Chí Đào biết không thể ở đây, đau đớn nhìn Vương Tích Phạm, lại nhìn Chu Giai Giai. Vương Chí Đào thở dài một tiếng, cùng Hoàng Hữu Tài đi ra phòng.
Dù sao Chu Giai Giai cũng là người con gái mà hắn yêu. Cô gái này lừa hắn cũng tốt, làm hắn tổn thương cũng tốt, Vương Chí Đào vẫn cảm thấy đau khổ. Chu Giai Giai khác với Trần Mộng Nghiên. Mặc dù trước đây Vương Chí Đào cũng thích Trần Mộng Nghiên, nhưng Trần Mộng Nghiên chưa bao giờ ở cạnh hắn, cho nên Vương Chí Đào rất dễ quên. Nhưng Chu Giai Giai đã đáp ứng làm bạn gái hắn, hơn nữa còn ngọt ngào với mình một thời gian.
Đương nhiên ngọt ngào này chỉ là do Vương Chí Đào nghĩ như vậy. Chu Giai Giai chỉ là diễn cho qua chuyện. Vương Chí Đào chưa bao giờ được yêu nên sao có thể nào quên mối tình đầu này.
Chẳng qua thời gian không đợi người, chạy trốn quan trọng hơn. Không biết chừng Dương Minh tức giận sẽ đánh mình tàn phế.
"Cút" Dương Minh vung chân đá văng một tên áo đen đang đứng cạnh Chu Giai Giai. Không cần biết Chu Giai Giai sống hay chết, hắn sẽ không để những kẻ này làm nhục Chu Giai Giai.
Đối với đám lâu la này, Dương Minh ra tay không lưu tình. Tuy nói bọn chúng chỉ bị Hoàng Hữu Tài sai bảo. Chẳng qua con chó luôn là chó, hôm nay thả chúng, bọn chúng cũng không cảm kích.
Dương Minh chỉ một quyền hoặc một cước đã khiến đám áo đen mất năng lực chiến đấu. Trong nháy mắt đám áo đen đã nằm trên mặt đất, chỉ có mấy tên may mắn rên rỉ, những thằng khác ngất đi.
Chạy được đến bên cạnh Chu Giai Giai, Dương Minh vội vàng bắt mạch nàng. Cũng may nàng chưa chết, viên đạn cũng chỉ sượt qua trên trán. Nếu mau chóng cấp cứu thì vẫn có thể sống.
Dương Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng điểm huyệt cầm máu cho Chu Giai Giai.
"Giai Giai. bạn không sao chứ? Phải chịu đựng, đừng ngủ, mình đưa bạn đến bệnh viện" Dương Minh ôm Chu Giai Giai vào lòng, vội vàng nói.
"Dương. Dương. Minh. mau chạy đi, đừng lo cho em" Chu Giai Giai bắt đầu mơ hồ, căn bản không thấy Dương Minh đánh ngã Vương Tích Phạm và mấy tên áo đen, còn tưởng Dương Minh vẫn đang gặp nguy hiểm.
"Giai Giai, mình đã đánh ngã đám người xấu, mình đưa bạn đến bệnh viện" Dương Minh tay trái ôm Chu Giai Giai, tay phải túm cổ Vương Tích Phạm kéo như một con chó.
"Vâng." Chu Giai Giai khó khăn nhếch miệng, mỉm cười.
Dương Minh không dám chậm trễ, tình hình của Chu Giai Giai rất nguy cấp phải mau đưa đến bệnh viện, nếu không sẽ không kịp.
Chẳng qua Dương Minh muốn nhanh nhưng có người không muốn vậy, tiếng bước chân dồn dập đang vang lên.
Nghĩ đến chuyện Hoàng Hữu Tài mang Vương Chí Đào chạy trốn đã sai rất nhiều thuộc hạ chạy về phía này.
Dương Minh nhíu mày giơ Vương Tích Phạm lên mà quát: "Vương Tích Phạm bây giờ đang trong tay tao, bọn mày dám cản, tao sẽ bóp nát cổ hắn" Vương Tích Phạm cuối cùng đã xong đời.