Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 587 : Triệu Oánh gặp chuyện
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Trần Mộng Nghiên nói: "Chu Giai Giai đáng được người ta đồng cảm"
Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên. Lần đầu tiên, lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên không tức giận cô gái khác có quan hệ với mình, thậm chí còn không ghen nữa chứ.
"Ý của em là." Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, rất khó tin.
"Chúng ta không nhắc đến vấn đề này được không?" Trần Mộng Nghiên lắc đầu nói: "Tất cả đợi Giai Giai tỉnh lại rồi nói"
"Được" Dương Minh nói: "Chẳng qua thời gian này anh phải thường xuyên đến bệnh viện thăm Giai Giai, em không giận chứ?
"Đương nhiên là không?" Trần Mộng Nghiên nói: "Anh nghĩ em là người như thế nào? Giận với một bệnh nhân sao?"
"Cảm ơn em, Mộng Nghiên" Dương Minh nói: "Cảm ơn em đã hiểu cho anh"
"Nói mấy cái này làm gì? Cô ấy vì anh mà bị thương mà. Em có thời gian cũng đi thăm cô ấy" Trần Mộng Nghiên nói.
8h tối, đài truyền hình trung ương có cầu truyền hình chúc mừng năm mới.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ra phòng khách cùng ngồi với bốn người già xem Tv. Mặc dù rất nhiều người đều nói tiết mục năm nay không bằng năm trước, nhưng vẫn có rất nhiều người xem.
Không có cách nào mà, cứ đến đêm 30 là người dân dù từ nam đến bắc đều ngồi trước Tv xem cùng một chương trình.
Bắt đầu từ năm 1983 đến nay đã hơn 20 năm, cứ đến đêm 30 mà mọi người đều sớm ăn tất tất niên sau đó đợi đúng đến 8h mà xem cầu truyền hình.
Đây đã trở thành một thông lệ, một sự chờ đợi, một cảm giác không thể xóa nhòa. Hàng năm cứ đến đêm 30 là xem, sau đó lại thất vọng.
Chẳng qua người hai nhà cùng xem rất náo nhiệt. Hàng năm cứ vào đêm 30, trong nhà Dương Minh mặc dù cũng xem cầu truyền hình, nhưng ba người ngồi chẳng mấy khi nói chuyện.
"Hả? Bị trúng pháo?" Trần Mộng Nghiên nghe xong giật mình nói: "Chuyện gì cơ? Nặng lắm không?"
"Anh cũng không rõ, nghe nói đang ở bệnh viện, tình hình không tốt" Dương Minh nói: "Mộng Nghiên, dù nói như thế nào thì chị Oánh đối với anh rất tốt, anh nhất định phải đến thăm"
"Cái này cũng đúng, nhưng nếu bây giờ anh đi thì biết nói với người nhà như thế nào?" Mộng Nghiên hỏi. Nếu nói Triệu Oánh và Dương Minh có vấn đề, Trần Mộng Nghiên không bao giờ nghĩ đến.
Triệu Oánh là giáo viên hồi cấp ba của Dương Minh, giống như người chị cả vậy. Trần Mộng Nghiên dù nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ hai người có quan hệ nam nữ. Huồng hồ Mộng Nghiên rất quen với Triệu Oánh, nàng không cảm thấy Triệu Oánh có ý với Dương Minh.
Cho nên cũng không lo lắng về chuyện này.
"Vậy nói thật đi. Chị ấy là giáo viên của hai chúng ta, lại rất tốt với anh. Cho nên anh đi thăm chị ấy là bình thường" Dương Minh nói." Vậy anh mau ra nói đi, lát nữa em sẽ nhờ bố đặt vé giúp anh. Bố mua chắc sẽ dễ hơn" Trần Mộng Nghiên nói.
"Ừ, hai chúng ta cùng ra" Dương Minh gật đầu cảm kích nói.
Ra tới phòng khách, người lớn đang xem Tv không chú ý đến Dương Minh và Trần Mộng Nghiên. Dương Minh ngồi xuống chỗ của mình rồi mở miệng nói: "Bố, mẹ, con phải đến thành phố L một chuyến"
"Đi thành phố L? Đi làm gì? " Dương phụ ngẩn ra một chút: "Con nói đùa gì vậy?"
"Bố, con." Dương Minh giải thích cũng hơi khó. Mặc dù Triệu Oánh là giáo viên của mình, mình đến thăm Triệu Oánh bị bệnh cũng là bình thường. Nhưng vấn đề quan trọng là tại sao Triệu Oánh bị pháo nổ vào người mà hắn lại biết.
Chuyện này không phải có quan hệ thân mật sẽ không nhận được tin tức. Chuyện giả làm bạn trai của Triệu Oánh tuyệt đối không thể nói với bố mẹ và bố mẹ Mộng Nghiên. Nếu không nhất định bị mắng cho một trận.
Thấy Dương Minh có chút khó xử, Mộng Nghiên mở miệng nói: "Để con nói, chuyện là như thế này."
Trần Mộng Nghiên kể lại chuyện vừa nãy ra nhưng không nói đến việc Dương Minh đóng làm bạn trai của Triệu Oánh.