Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 603 : Gặp mặt
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Dương Minh sở dĩ kêu Hầu Chấn Hám làm vậy, cũng bởi vì lo lắng cho cha, về sau nếu hắn thật sự làm việc cho công ty, mặc dù hắn không dám lỗ mang do có lệnh của Hầu Chấn Hám, nhưng cũng làm cho có cho qua mà thôi. Nếu hắn biết được thân phận của mình, vậy thì hắn sẽ càng thêm cung kính với cha.
Mười phút sau, Dương Minh nhận được tin nhắn của Hầu Chấn Hám, nói là đã đến dưới lầu, xem ra, hiệu suất làm việc của Hầu Chấn Hám còn rất cao.
Dương Minh đi ra ngoài, gặp mẹ ngồi ở phòng khách, thấy Dương Minh đi ra, liền hỏi: "Đại Minh, con và ông già của con rốt cục đang làm cái gì?"
"Haha, không có gì đâu, buổi tối để cha nói với mẹ cho." Dương Minh cảm thấy để cho cha tự mình nói với mẹ thì sẽ tốt hơn, nếu mà mình tốn nước miếng giải thích lần hai, sợ rằng mẹ lại có phản ứng như cha nữa.
"Đứa nhỏ này, được rồi, chờ buổi tối để mẹ hỏi cha con" Dương mẫu cũng không để ý, bà nghĩ rằng hai cha con nhà này dù có làm gì, thì cũng chẳng phải là đại sự: "Con mặc áo khoác à, muốn đi ra ngoài?"
"Dạ, con và cha ra ngoài một chuyến, buổi tối có lẽ không về nhà ăn cơm!" Dương Minh nói.
"À, được rồi, vậy mẹ sẽ không chuẩn bị đồ ăn!" Dương mẫu gật đầu.
Trong phòng tắm, thấy cha đang rửa mặt chải đầu, Dương Minh nhỏ giọng nói: "Cha, bạn của con đến rồi, đang ở dưới lầu!"
"Ơ? Vậy cha nhanh một chút!" Dương Đại Hải nghe xong thì tăng tốc lên.
"Không sao đâu, để hắn chờ một chút cũng được!" Dương Minh cười nói: "Đều là người quen, cần gì phải khách khí!"
"Thằng nhóc này, không biết quen biết với bạn gì, tại sao lại nói người ta như thế, người ta giúp đỡ chúng ta làm việc, con còn bắt người ta chờ?" Dương Đại Hải lắc đầu nói: "Được rồi, cha chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi"
"Đúng rồi, cha, mẹ vừa hỏi con vài chuyện, con chưa nói, buổi tối cha nói cho mẹ biết nha." Dương Minh vừa đi vừa dặn.
"Để cha nói?" Dương Đại Hải sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Được rồi, thằng nhóc con!"
Không gian của BMWx5 rất lớn, cho nên để ba người ngồi phía sau cũng không chật chội. Dương Minh, Dương Đại Hải, Phùng Vạn Giang ngồi phía sau. Chiếc xe chậm rãi chạy đến hướng Bất Dạ Thiên.
Dọc đường đi, Phùng Vạn Giang cứ thao thao bất tuyệt tự giới thiệu về công ty cũng như tình huống hiện tại, ông biết rằng, dù ông có nói, người ta chưa chắc đã tin, nhất định sẽ điều tra. Cho nên Phùng Vạn Giang quyết định ăn ngay nói thẳng.
Chẳng qua, Phùng Vạn Giang nói những cái này, Hầu Chấn Hám cũng đã điều tra trước rồi, nhưng vẫn làm bộ như không biết, đặt ra vài câu hỏi.
Phùng Vạn Giang cũng là người biết làm ăn, vì ông nhìn ra được, Hầu Chấn Hám tựa hồ như thật sự có húng thú với công ty, chứ không phải có lệ, cho nên lên tinh thần đầy đủ, bắt đầu lải nhải kế hoạch của mình.
Mà Vương Kim Đức thì không nói một chữ, chỉ im lặng lái xe, đồng thời lẳng lặng nghe, Dương Minh cũng âm thầm chú ý tên này, cảm thấy hắn cũng có thể, chuẩn bị để cho hắn nhìn một chút. Khi Phùng Vạn Giang biết Bất Dạ Thiên là sản nghiệp của Hầu Chấn Hám, trên mặt nhất thời đổi sắc, tuy rằng không biết Hầu Chấn Hám, cũng không biết công ty bảo an Danh Dương, nhưng Bất Dạ Thiên nổi tiếng thì ông biết.
Nghe nói, hộp đêm này có bối cảnh thâm hậu, ông chủ là lão đại của hắc đạo Tùng Giang! Có vài lần được bạn mời đến đây, cũng đã nghe nói đến việc này, ở đây chơi là an toàn nhất, bởi vì không ai dám đến đây gây chuyện!
Sau khi biết bối cảnh của Hầu Chấn Hám xong, Phùng Vạn Giang bắt đầu ăn nói cẩn thận hơn, hơn nữa trong lòng cũng bồn chồn, đây chính là hợp tác với lão đại hắc đạo đó! Hắn ta không phải muốn nuốt mình sao?
Kinh tế của công ty vốn đã đình trệ, nếu như để người của hắc đạo nhúng tay vào, rồi lại làm gì đó, vậy thì thật sự không còn đường sống rồi!
Chẳng qua, lúc dùng cơm, Hầu Chấn Hám đã nói một câu làm cho Phùng Vạn Giang an tâm! Hầu Chấn Hám nói, chuẩn bị để Dương Đại Hải dứng tên công ty mới!
Vì sao chứ? Tiền mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng mạng thì không thể! Năm đó Dương Minh cứu mẹ của hắn, đây chính là điều mà dù có bao nhiêu tiền cũng không đổi được!
Hơn nữa, Hầu Chấn Hám vẫn tìm cơ hội báo đáp Dương Minh, nhưng không có cơ hội thích hợp, bây giờ thời cơ đến, đương nhiên không thể bỏ qua!
Nghe những lời này xong, Phùng Vạn Giang cũng lập tức yên tâm, thái độ làm người của lão Dương ông cũng rõ ràng, mặc dù mình không còn làm xưởng trưởng, để cho lão làm, thì lão cũng sẽ không gây chuyện bất lợi cho công ty!