Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 608 : Thất thủ
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Cũng khó trách, trước kia hắn chưa từng thất bại, hơn nữa cho dù có bị phát hiện, thì cũng khó tìm được mình trong đám người, hắn rất tự tin vào kỹ năng hóa trang của mình!
Nhưng mà, Dương Minh lại phát hiện ra được! Hắn làm gì mà biết Dương Minh có dị năng, một kỹ thuật theo dõi cao siêu, mày có thể gắn mắt vào sau ót sao? Tình huống của Dương Minh hiện nay cũng không khác gì gắn thêm con mắt vào sau ót vậy!
Hơn nữa, con mắt này còn được trang bị hồng ngoại lẫn viễn vọng! Nếu như vậy rồi mà Dương Minh vẫn không phát hiện ra người theo dõi, thì móc cặp mắt ra cho chó đi là vừa!
Chẳng qua, Dương Minh vừa nói ra, tên kia rốt cụng cũng hiểu, Dương Minh bắt được tử huyệt của hắn không phải là do may mắn, mà là cố ý! Người con trai có vẻ bất cần này lại là một cao thủ trong cao thủ!
Thật ra, nói về thân thủ, chưa chắc Dương Minh đã có cửa với người này! Nhưng người này đã bị ấn tượng mạnh rồi, nên cũng không dám dễ dàng động thủ với Dương Minh, huống chi bây giờ Dương Minh còn đang giữ tử huyệt của hắn!
"Tôi không theo dõi cậu" Người theo dõi nhìn Dương Minh rồi nói: "Cùng là người trong nghề, chúng ta dù không biết nhau, nhưng cũng nên nể tình nhau"
"Anh không theo dõi tôi, thì theo dõi ai? Một trong bốn người?" Dương Minh hừ nói, trong lòng lại nghĩ, mày đương nhiên không theo dõi tao rồi, nếu mà mày theo dõi tao, thì tao đã úm mày sớm rồi!
Người này không nói gì, chẳng qua, đây là cách chấp nhận câu nói của Dương Minh, Dương Minh nhíu mày, sau đó nói: "Đi, tôi không muốn giết người trước công chúng"
"Đi chổ nào?" Người này thấy không thể chạy khỏi, chỉ có thể nghe lời.
"Ven đường, tôi chỉ muốn biết mục đích của anh" Dương Minh nói: "Chăng qua, anh cũng đừng lừa tôi, tuy rằng tôi không muốn giết người ở đây, nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối"
"." Người này lại không nói gì, từ trước đến giờ là hắn uy hiếp người khác, bây giờ lại bị người khác uy hiếp lại. Thật đúng là, suốt ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt.
"Nói đi" Dương Minh đưa người theo dõi vào ven đường, sau đó hỏi.
"." Người này cắn răng một cái, rồi nói: "Tôi cảm đoan là không gây bất lợi cho cậu hoặc là bạn của cậu, nhưng mục đích của tôi, không thể nói"
"Anh còn mạnh miệng lắm!" Dương Minh cười cười, tùy tay vỗ vỗ vài cái, chiêu này của Dương Minh lần nào dùng cũng có hiệu quả, không quản mày mạnh miệng thế nào, cũng cam đoan là mày sẽ khóc cha gọi mẹ.
"Cậu. cậu và Phương tiền bối có quan hệ thế nào." Người này run lên, hiển nhiên là đã bị tuyệt kỷ độc môn của Dương Minh làm cho toàn thân đau khổ khó chịu, chẳng qua, hai mắt vẫn mở to nhìn, khó khăn hỏi.
"Mày rốt cục là ai?" Trong mắt của Dương Minh đã hiện sát khí, chẳng qua, nghe người này gọi Phương Thiên là Phương tiền bối, nên mới không ra tay.
"Rất lợi hại, làm cách nào vậy? Em chơi mấy lần?" Dương Minh quả thật là vô cùng kinh ngạc.
"Chỉ một lần thôi! He he." Trần Mộng Nghiên cười nói.
Dương Minh mở to hai mắt ra nhìn, không thể không bội phục sự may mắn của Trần Mộng Nghiên, quả thật rất may!
"Rất may mắn!" Dương Minh vươn ngón cái ra khen.
"May cái gì! Cái này cũng có kỹ xảo mà!" Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói mình dựa vào may mắn, lập tức nói: "Em đã trải qua sự suy nghĩ cẩn thận!"
"Cái này còn có kỹ xảo? Có thể cân nhắc?" Dương Minh ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy, anh xem, em chọn cái cái gói to màu đủ ngay hàng đầu!" Trần Mộng Nghiên gật đầu giải thích: "Anh có biết vì sao em lại chọn nó không? Đó là bởi vì, chổ nguy hiểm nhất, cũng là chổ an toàn nhất."
Trần Mộng Nghiên đem suy nghĩ của mình nói ra, chỉ là, nó tương tự như cách nói của Dương Minh ngày hôm qua!
"." Dương Minh vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên, cái này không phải là cái mà hắn đã nói với Lâm Chỉ Vận sao? Nếu không phải tin rằng Trần Mộng Nghiên không có ở bên cạnh, hắn thậm chí còn nghĩ rằng nàng đã nghe lén logic của mình!
"Thế nào? Em là con gái của đội trưởng hình cảnh, năng lực suy luận cũng không tệ chứ?" Trần Mộng Nghiên thấy bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, vô cùng đắc ý nói.
"Lợi hại!" Dương Minh nghĩ đến một câu nói: Hổ phụ không có khuyển nữ.
Mà Vương Tiếu Yên thì không có giải thưởng lớn gì, chỉ có vài phần quà nhỏ, nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng không lộ ra một biểu tình gì, cả người hoàn toàn im lặng lạnh lùng.
Dương Minh có chút buồn bực, những lần trước mình gặp nàng, thì cũng rất hoạt bát, nói cũng không ít, là một tiểu thái muội rất khả ái, nhưng bây giờ bị sao vậy?
Hay là cố ý làm ra vẻ lạnh lùng với Lý Nhất Tâm? Để cho Lý Nhất Tầm chú ý? Nếu là như vậy, thì không thể không thừa nhận, cô nàng này không khác gì một đứa ngốc.
Chẳng qua, cũng không thể bài trừ việc nàng không coi trọng Lý Nhất Tầm, nên không thích biểu hiện với hắn!