Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 635 : Không bàn được thì giết hắn

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


Lên xe, Hầu Chấn Hám đưa cho Dương Minh một bức thư hòa giải, sau đó nói: "Đây là thư hòa giải của Quách Kim Bưu thông qua Thất gia đưa cho chúng ta, số tiền bên trong đã được Thất gia cho phép"



Dương Minh cầm lấy bức thư trong tay của Hầu Chấn Hám, mở ra coi.



"Thấy được không? Hay là mở đèn trong xe lên?" Hầu Chấn Hám thấy Dương Minh muốn xem, nên hỏi.



"Được rồi, nương theo ánh trăng coi cũng được" Khả năng nhìn trong bóng tối của Dương Minh đương nhiên không thể nói cho Hầu Chấn Hám biết được.



"Bồi thường mười triệu tiền thuốc men? Cho phép hắn mở một hộp đêm tại Tùng Giang? Mở tiệc rượu bồi tội?" Dương Minh nhìn bức thư hòa giải, không khỏi cười vui vẻ nói: "Hắn ta thật sự biết suy nghĩ, sao hắn không kêu chúng ta nhường địa bàn Tùng Giang lại cho hắn?"



"Phỏng chừng là có ý này, nhưng không dám nói ra" Hầu Chấn Hám cười nói: "Dương ca cũng thấy quá đáng sao?"



"Không phải là quá đáng, mà là tên Quách Kim Bưu này là một tên điên" Dương Minh mở cửa kiếng xuống, ném bức thư ra ngoài cửa.



"Dương ca không muốn nể mặt của Thất gia?" Hầu Chấn Hám nhìn thấy hành động của Dương Minh, chỉ biết là Dương Minh đã quyết định không đồng ý.



"Thất gia, tôi chưa từng nghe qua" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Nếu ông ta thật sự công chính, thì tôi có thể tôn trọng ông ta, dù sao cũng là người già mà! Nhưng nếu già mà còn thích đú, vậy thì tôi đành phải xin lỗi, tuy rằng tôi không biết cách khi dễ người già, nhưng ngẫu nhiên khi dễ thì vẫn có thể"



"Haha!" Hầu Chấn Hám nghe Dương Minh nói xong, cũng cười nói: "Dương ca, vậy ngài nói kế tiếp nên làm gì?"



"Tên Quách Kim Bưu này tôi thấy rất lộn xộn, cả ngày gọi tới gọi lui, giống y như một đứa ngốc vậy" Bây giờ Dương Minh có thân phận gì? Là vua sát thủ đó, lại bị một thằng ngốc đến gây phiền toái, quả thật rất là nhục nhã: "Tôi nhìn hắn là thấy phiền"



"Ý của Dương ca là." Hầu Chấn Hám chấn động, mơ hồ hiểu được ý của Dương Minh, chẳng lẽ Dương Minh muốn động sát khí?



"Tối nay Quách Kim Bưu có đến cùng ông Thất gia gì đó không?"



"Có, lần trước bọn họ cùng đến." Hầu Chấn Hám đáp.
"Lý Cường!" Dương Minh lớn tiếng kêu.



"Có!" Lý Cường lập tức chạy đến trước mặt Dương Minh, sau đó nghiêm nghị nói: "Ông chú có gì dặn dò?"



"Trước khi tôi đi, nhiệm vụ huấn luyện tôi giao có hoàn thành không?"



"Cáo báo ông chủ, tiểu đội một và tiểu đội hai đã hoàn thành xuất sắc! Tiểu đội ba khi đang huấn luyện thì có một thành viên bị thương, đang nghỉ ngơi!"



"Ồ? Có nghiêm trọng không?" Dương Minh hỏi.



Lý Cường không ngờ Dương Minh lại quan tâm đến một đôi viên như vậy, trong lòng lập tức cảm động, mặc dù nói rằng cơ bản là tất cả người ở đây đều đã bán mạng cho Dương Minh, nhưng Dương Minh lại đối xử với bọn họ như những người bình thường, bọn họ vô cùng cảm kích. Dù sao con người cũng có tình cảm mà, luôn hy vọng người khác có thể tôn trọng mình.



"Cảm ơn ông chủ đã quan tâm!" Vương Bằng là đội trưởng tiểu đội ba, vội vàng báo cáo với Dương Minh: "Đội viên Lô Tân Dương của tiểu đội ba trong thời điểm huấn luyện, phần chân bị thương, bây giờ đang nghỉ ngơi, đại khái là sau một tháng có thể hồi phục hoàn toàn!"



"Ơ?" Dương Minh nhíu mày nói: "Dẫn tôi đi nhìn!"



"Vâng!" Vương Bằng vội nói, sau đó dẫn đường phía trước: "Mời ông chủ!"



Vương Bằng dẫn Dương Minh vào trong ký túc xá kho hàng, vốn nơi này là nơi ở của công nhân kho hàng, nhưng sau đó kho hàng bị bỏ hoang, nên chổ này cũng không ai dùng. Sau khi bọn Lý Cường vào, liền tiến hành sửa chữa lại một chút, cho nên hoàn cảnh cũng không tồi.



Sau khi vào ký túc xá, Vương Bằng đẩy cửa ra, nói vào bên trong: "Lô Tân Dương, ông chủ tự mình đến thăm!"



Lô Tân Dương bây giờ đang nằm trên giường coi binh pháp Tôn Tử, từ khi bị thương ở đùi đến nay, hắn cũng rất sốt ruột, chậm trễ huấn luyện không nói, mà hắn vốn cũng không phải là người chịu ngồi yên.



Thử nghĩ đi, người luyện võ ai mà chịu rãnh rỗi chưa? Trong lúc nhàm chán, nên đã lấy cuốn binh pháp Tôn Tử ra mà đọc, hắn vốn rất có hưng thú với mấy thứ này, nên bây giờ cũng lấy ra để giết thời gian.