Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 641 : Gặp mặt

Ngày đăng: 11:32 19/04/20


Tôn Hồng Quân, là một người đàn ông không có gì bắt mắt, dáng người không cao, tóc cũng không đặc biệt, nhưng không giấu được khí chất đặc biệt trên người, đúng vậy, đây là khí chất của người đứng đầu!



Bây giờ, trên người của Dương Minh cũng dần dần có loại khí chất này, chính là bình thường do hắn hiền hòa, lại không nghiêm chỉnh, nên được che dấu tốt hơn.



Chẳng qua, Tôn Hồng Quân không cần che dấu, Tôn gia Đông Hải, cho dù có che dấu cũng vô ích, cho nên không bằng cứ tỏ vẻ một chút.



Nhìn thấy khuôn mặt không có gì đặc sắc của Tôn Hồng Quân lại sinh ra một đứa con gái xinh đẹp Tôn Khiết, hoàn toàn là công lao của Tôn mẫu. Tuy rằng đã qua bốn mươi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, có thể thấy được thời còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.



Chỉ là, bộ ngực của Tôn Khiết giống ai? Dì cũng không to bằng Tôn Khiết. chẳng lẽ do Tôn Khiết uống thuốc đu đủ quá nhiều? Dương Minh đang mải mê suy nghĩ đen tối.



Trong lúc Dương Minh đang đánh giá Tôn Hồng Quân, thì đồng thời Tôn Hồng Quân cũng đang đánh giá Dương Minh.



Thằng nhóc này lớn lên nhìn cũng đẹp trai, chẳng qua Tôn Hồng Quân luôn cười cười cho qua với tướng mạo của đàn ông. Trong mắt của ông, chỉ cần là có bản lãnh, thì mặc kệ bộ dáng bình thường cỡ nào, đều sẽ được người khác kính ngưỡng, ngược lại, người không có bất cứ tài năng gì, thì dù có đẹp trai cỡ nào, cũng chỉ là thằng mặt trắng mà thôi.



Cho nên, ấn tượng đầu tiên của Tôn Hồng Quân về Dương Minh cũng không có gì đặc biệt, tướng mạo của một người không nói lên điều gì. Phải qua được cuộc kiểm tra của mình, thì mới có thể nhìn ra Dương Minh có đủ tư cách làm con rể của mình hay không!



Chẳng qua, cái vẻ tùy ý và bất cần đời của Dương Minh lại làm cho Tôn Hồng Quân nhíu mày, loại khí chất du côn này lại làm cho Tôn Hồng Quân cảm thấy Dương Minh không thể làm được chuyện lớn gì.



Sau khi Dương Minh chào hỏi, Tôn Hồng Quân lặng lẽ gật đầu, sau đó nói: "Lão Tam, kêu hạ nhân châm trà!"



"Lão gia, đã gọi người đi rồi!" Tôn Tam cung kính đáp.



"Không cần phiền, chú Tôn!" Dương Minh nhàn nhàng nói: "Chú Tôn, dì Tôn, năm mới vui vẻ!"



Dương Minh cũng không biết mẹ của Tôn Khiết họ gì, nhưng kêu là dì Tôn chắc chắn đúng, bà ta là vợ của Tôn Hồng Quân, cũng chính là người của Tôn gia mà.



"Năm mới vui vẻ. haha!" Khuôn mặt Tôn Hồng Quân lập tức lạnh xuống: "Hôm nay đã qua mười lăm rồi, còn năm mới được sao?"



"Hắc hắc." Dương Minh xấu hổ cười.



Tôn Hồng Quân tuy rằng cảm thấy Dương Minh rất hiền hòa, nhưng cũng không nhịn được, dù sao ấn tượng của ông về Dương Minh cũng không được tốt, làm gì có thằng con rể nào ngày mười lăm mới đi thăm cha mẹ vợ? Cái này quả thật không thể chấp nhận được!



"Cậu cao giá thật, làm cho lão già này phải đợi rất lâu!" Tôn Hồng Quân hừ lạnh nói.



Dương Minh cũng nhìn thấy được sự phê bình của Tôn Hồng Quân dành cho mình, nhưng mà hắn vốn không phải loại thích lấy lòng người khác! Tuy rằng Tôn Hồng Quân là lão đại một phương, nhưng mình không phải sao? Nên cũng lạnh lùng đáp: "Chú Tôn, Đông Hải và Tùng Giang tuy gần, nhưng cũng hơn hai tiếng đi đường, vì thế đến mừng năm mới cũng không bình thường. Vả lại nhà ai mà không có việc?"



Ý của Dương Minh chính là, lễ mình năm mới thì kệ mẹ lễ, tui còn có chuyện của tui, không có khả năng vì ông mà bỏ công bỏ việc được!


Chẳng qua, nhìn thấy Dương Minh không hề để ý đến chút nào, Tôn Hồng Quân mới âm thầm yên tâm, nhưng lại có chút tiếc nuốc, xem ra Dương Minh là một người không thích phân tranh, người như vậy, có thể làm lãnh đạo hắc đạo Đông Hải sao?



Theo ông thấy, Dương Minh tranh cũng tốt, mà không tranh cũng được, nhưng chỉ làm cho Tôn Hồng Quân hơi khó xử một chút thôi. Thật ra thì. ông đâu biết rằng, Dương Minh không phải không tranh, mà căn bản là không coi sản nghiệp của ông ra gì!



Nếu Dương Minh muốn có đại sản nghiệp, thì căn bản không hề kém hơn gia sản của Tôngg gia. Hởn nữa, tính cách làm người của Dương Minh chính là, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, người không đụng ta, ta không đụng người, nếu người phạm ta, ta giết chết người.



Nghe Tôn Hồng Quân hỏi về vấn đề này, Dương Minh do dự một chút, cũng không giấu diếm, nói: "Nghe nói thế lực hắc đạo Đông Hải, đều nằm trông tay của bác Tôn, phải không?"



"Không sai!" Tôn Hồng Quân cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Nếu con đã biết, vậy con có sợ không?"



"A." Dương Minh cười cười nói: "Tại sao con phải sợ? Bác chưa xem phim" Vợ tôi là gangter à? (My wife is gangter). Con đề nghị bác nên xem đi, bộ phim ấy rất vui." Tôn Hồng Quân bó tay rồi, Dương Minh đây là thật sự không sợ, chứ không phải là bị bại não!



"Chỉ đùa một chút thôi!" Dương Minh cười nói: "Bác Tôn không phải nói muốn đem mấy thứ này cho Tôn Chí Vĩ sao. vậy thì có quan hệ gì với con? Tiểu Khiết và con quay về Tùng Giang, đương nhiên là không cần mấy cái này"



Tôn Hồng Quân nhìn Dương Minh, giật mình nói: "Đúng rồi, con và thằng cháu của ta Tôn Chí Vĩ là bạn học mà. thì ra con đã rõ ta không có khả năng đem gia nghiệp cho tên bại gia tử kia. thì ra là thế!"



Tôn Hồng Quân cũng đã hiểu lầm, cho rằng biểu hiện của Dương Minh là giả vờ, muốn giành được cảm tình của mình.



Chẳng qua, cái kiểu" thì ra là thế" của ông làm cho Dương Minh không thích nghe, mình quang minh lỗi lạc như vậy, mà lão gia hỏa này lại nghĩ mình đáng khinh như vậy, vì thế lạnh lùng nói: "Bác Tôn, nói thật, con cũng không có hứng thú gì với hắc đạo. Con nói cái này, bác không thích thì cũng chịu, nếu đã muốn làm xã hội đen, thì tại sao bác không tự mình làm, mà lại cho Điền gia đi xử lý?"



"Trong mắt của con, hắc đạo chính là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. nhưng thứ này, con thật sự không coi ra gì! Nếu con thật sự muốn ham vui, thì con ở Tùng Giang cũng có thể lăn lộn được, cần gì phải chạy đến Đông Hải chi cho xa vậy?"



Tôn Hồng Quân nghe Dương Minh nói xong, nhất thời cảm thấy căm tức: "Tiểu tử, khẩu khí của con cũng không nhỏ? Theo ý của con là, con xem thường hắc đạo?"



"Con cũng không nói như vậy!" Dương Minh lắc đầu: "Nhưng con cũng không cảm thấy hắc đạo có chổ gì đặc biệt hơn người" " Nói nhảm, vậy theo ý của con, nếu con muốn làm thì sẽ làm được sao? Tốt lắm!" Tôn Hồng Quân cũng bị Dương Minh chọc cho giận lên, vì thể nổi giận: "Những lời hôm nay ta nói được nhất định sẽ làm được! Không phải con cảm thấy làm hắc đạo rất dễ dàng sao? Được, vậy con thống nhất hắc đạo Tùng Giang cho ta, Tôn Hồng Quân ta sẽ không nói hai lời, lập tức đồn gý gả con gái cho con! Nếu không được, việc hôn nhân này ta là người đầu tiên phản đối!"



Tôn mẫu thấy chồng phát hỏa, nhất thời sửng sốt, mới vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ mà, sao bây giờ lại thành thế này? Ấn tượng của Tôn mẫu về Dương Minh vẫn vô cùng tốt.



Bà thì không có nhiều băn khoăn như Tôn Hồng Quân vậy, theo bà thấy, chỉ cần thái độ làm người của Dương Minh hiền hòa, hơn nữa con gái thích, thế là tốt rồi! Vì thế vội vàng khuyên: "Hồng Quân, ông làm vậy không phải là làm khó đứa nhỏ sao?"



"Hừ! Làm khó? Đây là chính miệng nó nói, không phải tôi làm khó nó!" Tôn Hồng Quân hừ lạnh nói.



"Ông mất bao nhiêu sức, dùng bao nhiêu năm, mới có được cục diện tại Đông Hải bây giờ chứ?" Tôn mẫu oán giận nói: "Ông còn kêu thằng con rể của mình đi thống nhất hắc đạo Tùng Giang, có phải ông nói giỡn hay không?"



Tôn Khiết cũng thấy rằng, đã đâm lao thì phải theo lao, nhưng mà, Dương Minh này cũng thật là! Ngạo khí cao quá, chủ nghĩa đại nam tử cực cao, không thể nhẫn nhịn một chút được sao?



Chẳng qua, thật là bất ngờ, khi nghe Dương Minh nhàn nhạt nói: "Tùng Giang à, chỉ là một thành phố nhỏ, có cần thêm một thành phố khác không? Ví dụ như. Cát Đốn?"