Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 651 : Cường thế tham gia
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
"Cút qua một bên, chổ này không có chuyện của mày!" Dương Minh giơ chân lên, đạp một cái về hướng Vương Thừa Ân, vốn Vương Thừa Ân đang ngồi trên ghế salon, liền cảm nhận được có một lực rất lớn hướng về trước lồng ngực của mình.
Dương Minh căn bản là không chừa đường sống, cho nên liền nghe những tiếng răng rắc, phỏng chừng xương sườn của Vương Thừa Ân đã gãy vụn rồi, chẳng qua, Dương Minh cũng chưa thu chân về, mà còn tăng thêm lực chân, làm cho Vương Thừa Ân đang ngồi trên ghế salon bật ngửa ra đằng sau! Chỉ tội nghiệp cho Âu Dương Quân Viễn cũng bị liên lụy, cùng ngã xuống theo, chỏng vó lên trời.
Vương Thừa Ân bị thương rất nặng, giờ phút này đang rên rỉ không ngừng, Dương Minh đã sớm không vừa mắt tên này, nếu hôm nay không phải ở Lục Vị Cư, một nơi đông người, thì Dương Minh đã muốn thủ tiêu hắn tại đương trường rồi.
Bất thình lình xảy ra biến cố, làm cho mọi người trong phòng sợ ngây người, Âu Dương Quân Viễn lại nổi giận lôi đình, bò dậy chỉ vào Dương Minh chửi: "Mày dám ra tay? Mày không biết tao là ai sao? Thằng nhóc, tao nói cho mày biết, mày xong rồi! Trừ phi mày đem Tôn Khiết tặng cho tao, sau đó bò qua đũng quần của tao, nếu không, tao cho cả nhà mày chết hết!"
"" Mày nói lại lần nữa xem?" Dương Minh vươn tay ra, túm lấy cổ áo của Âu Dương Quân Viễn, nhấc lên cao, hung tợn nói: "Con người của tao có hai kiêng kị, một là những người phụ nữ của tao, hai là người nhà của tao! Không khéo mày lại lấy cả hai cái này ra uy hiếp tao!"
"Tao là Âu Dương nhị thiếu gia! Mày nhất định phải chết!" Âu Dương Quân Viễn kinh sợ, nhìn thấy hai mắt của Dương Minh đã đỏ bừng, hắn không ngờ Dương Minh lại có sức lớn như vậy, một tay mà có thể nâng mình lên được.
"Thật không? Âu Dương gia à? Ghê gớm lắm sao?" Trong giọng nói của Dương Minh tràn ngập sự khinh thường: "Tao không sợ nói cho mày biết, cái mà mày gọi là Âu Dương gia thoạt nhìn rất lợi hại, có thể hô mưa gọi gió, nhưng trong mắt tao, cục cứt cũng không bằng!"
"Lão gia." Bên kia, Tôn Tam là người có phản ứng nhanh nhất sau giây phút thất thần kinh ngạc, vội vàng nói với Tôn Hồng Quân: "Dương tiên sinh, cậu ấy."
"Không cần lo cho hắn!" Tôn Hồng Quân lắc đầu, tuy rằng ông cũng xúc động như Dương Minh, nhưng nói thế nào ông cũng là lão đại một phương, cúi đầu trước người khác là chuyện không thể! Huống chi, bây giờ mọi chuyện đã như vậy, có cúi đầu thì cũng không có hiệu quả, ngược lại còn làm cho đối phương nắm được nhược điểm, áp đặt ra những điều kiện quá đáng.
"Mày." Âu Dương Quân Viễn bây giờ vừa sợ lại vừa giận, không biết là Dương Minh rốt cục là điên rồi, dám đối nghịch với Âu Dương gia, hay là hắn thật sự có bản lĩnh đó?
Chẳng qua, do Âu Dương Quân Viễn luôn thuận buồm xuông gió, cho nên không nhận ra Dương Minh có bao nhiêu lợi hại, theo hắn thấy, không có người nào lợi hại hơn nhà mình cả! Huống chi, nhà mình còn có một vũ khí bí mật! Là một tổ chức sát thủ quốc tế, ai dám không phục? Không phục thì thần không biết quỷ không hay xử lý luôn!
"Đũng quần thì để chừa cho mẹ mày chui đi!" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Mang theo con chó của mày, chạy về chổ của mày đi, đừng để tao nhìn thấy mày ở đây. Còn nữa, đừng nghĩ là trả thù hay gì đó, nếu mày làm ra chuyện gì khiến tao khó chịu, thì cái chờ đợi Âu Dương gia của mày, chỉ có tai họa thôi!"
"Cảm ơn bác Tôn" Dương Minh gật đầu ngồi xuống ghế, Tôn Hồng Quân cũng ngồi xuống cái ghế sau bàn của mình.
"Dương Minh, con có biết Âu Dương gia làm gì không?" Tôn Hồng Quân thở dài, nghiêm túc hỏi.
"Lão đại hắc đạo tỉnh P thì phải" Dương Minh đáp.
"Con đã biết, tại sao còn xúc động như vậy?" Tôn Hồng Quân nhìn biểu tình thoải mái của Dương Minh, cảm thấy kì quái: "Con có biết hành động hôm nay của con, sẽ mang đến hậu quả gì không?"
"Xin lỗi bác Tôn, đã gây phiền toái cho bác." Dương Minh có chút ấy náy, dù sao chuyện này cũng xảy ra trong nhà của Tôn Hồng Quân, Âu Dương gia có thể giận chó mà đánh mèo, đổ lên đầu Tôn Hồng Quân.
Tôn Hồng Quân khoát tay: "Xin lỗi cái gì? Con không phải ra mặt vì tiểu Khiết sao? Hơn nữa, ta cũng không lo cho ta, Âu Dương gia cho dù có lợi hại, thì cũng chỉ ở tỉnh P, không có khả năng phái người đến Đông Hải gây phiền toái cho ta! Ta đang lo lắng cho con thôi, nếu Âu Dương gia muốn đối phó với con, vậy phải làm sao?"
"Bác Tôn, nếu bác đã biết con ra mặt vì tiểu Khiết, như vậy bác hẳn đã nghe qua một câu, gọi là "tức sùi bọp mép vì hồng nhan" phải không" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Có để cho Âu Dương Quân Viễn còn sống mà đi ra khỏi cửa này, đã là nể mặt Âu Dương gia của hắn rồi! Tìm con gây phiền toái? Vớ vẫn."
Dương Minh cười, cười đến mức hèn mọn, nói: "Nếu Âu Dương gia biết suy nghĩ, thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu hắn không biết dừng lại, con cũng không ngại cho hắn trở thành Quách Kim Bưu thứ hai!"
"Quách Kim Bưu thứ hai?" Trong lòng Tôn Hồng Quân đột nhiên chấn động, kinh ngạc nhìn Dương Minh.
"Biết Quách Kim Bưu vì sao mà chết không?" Dương Minh nhìn Tôn Hồng Quân, đột nhiên hỏi lại.
"Vì sao? Không phải vì xung đột với Bạo Tam Lập, rồi bị hắn." Tôn Hồng Quân nói đến đây, lập tức kinh ngạc nhìn Dương Minh, hắn làm sao mà biết Quách Kim Bưu đã chết? Lời của nó có ý gì? Chẳng lẽ. cái chết của Quách Kim Bưu, có liên quan đến nó?