Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 653 : Âu Dương gia quyết định
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
"Biết" Dương Minh gật đầu, thật ra cũng không cần giấu Tôn Hồng Quân làm gì, vì Tôn Khiết cũng biết Dương Minh bên ngoài còn có người khác mà.
"Chuyện này đừng nói với tao, đây là chuyện của con và tiểu Khiết, ta không muốn tham dự" Tôn Hồng Quân đúng là kiêu hùng hắc đạo, mặc dù bản thân ông không hề có chuyện harem này nọ như vậy, nhưng loại chuyện này ông đã thấy rất nhiều, cũng không biết nó đã tạo ra bao nhiêu mâu thuẫn.
Huống hồ, thân phận và địa vị của Dương Minh bây giờ, đã làm cho Tôn Hồng Quân nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, không còn vẻ khinh thị như hồi sáng! Bởi vì Tôn Hồng Quân chủ yếu là sợ Dương Minh đến với Tôn Khiết bởi vì có mục đích khác, muốn mưu đồ gia nghiệp Tôn gia, nhưng gia nghiệp của Dương Minh còn lớn hơn Tôn gia rất nhiều, những thứ này, người ta căn bản không để vào mắt!
"Còn có một việc nữa. bác Tôn, con cũng không muốn giấu ngài" Dương Minh suy nghĩ một hồi, rồi mở miệng nói.
"Ồ? Chuyện gì? Con đừng nói cho ta biết là con chẳng những còn có người con gái khác bên ngoài, mà còn có cả đàn ông đấy nhé?" Tôn Hồng Quân vốn định nói giỡn một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên nhớ đến con gái của mình! Chẳng lẽ Tôn Khiết bên ngoài cũng có nữ tình nhân khác? Ông chỉ nghe vài lời đồn về con gái thôi, sẽ không phải là sự thật chứ?
"Cái này thì không phải." Dương Minh dở khóc dở cười lắc đầu: "Thật ra chuyện là thế này, con và tiểu Khiết không phải là quan hệ bạn trai bạn gái như bác tưởng tượng."
"Có ý gì?" Tôn Hồng Quân sửng sốt, khẩn trương hỏi." Nói thế nào nhĩ. tuy rằng tiểu Khiết đúng là người phụ nữ của con. nhưng mà cả hai vẫn chưa xác định quan hệ." Dương Minh sờ sờ cằm, giải thích.
"Tiểu Khiết là người phụ nữ của con?" Tôn Hồng Quân làm sao mà không hiểu ý của Dương Minh, nhưng lại có chút khó hiểu: "Cái gì mà loạn cả lên thế? Chuyện của hai đứa thì hai đứa tự quyết định, ta không liên can."
Dương Minh bất đắc dĩ, vốn muốn nói cho Tôn Hồng Quân biết hắn chỉ là bạn trai giả mạo thôi, còn chưa là đồ thật. Nhưng không ngờ lão già này căn bản là không nghe giải thích! Dương Minh bây giờ sợ nhất chính là Tôn Hồng Quân cứ hai ba ngày lại tìm mình nói chuyện phiếm. Cho nên mới làm sáng tỏ chuyện của Tôn Khiết, chẳng qua, thoạt nhìn có vẻ không có hiệu quả!
Hai người trong phòng sách nói chuyện với nhau xong, thì khúc mắc giữa Tôn Hồng Quân và Dương Minh cũng biến mất. Hai người đi xuống lầu vui vẻ hiện rõ trên mặt, mà cảnh tượng máu me khi nãy đã được dọn dẹp sạch sẽ, có vẻ như chưa từng phát sinh. Đồ trong phòng đã được để lại chổ cũ, còn vết máu trên mặt đất cũng được lau sạch sẽ.
Hai người cười nói trở về phòng ăn, bởi vì Tôn Hồng Quân ở nhà rất có địa vị, cho nên bên ngoài vô luận là phát sinh sự tình lớn nhỏ gì, Tôn Khiết và Tôn mẫu cũng không đi ra nhìn. Chắc là những chuyện tương tự như vậy cũng không phải là không phát sinh qua.
"Vừa rồi có chuyện gì vậy? Ai đến thế?" Thấy hai người trở về, Tôn mẫu lo lắng hỏi.
"Không có gì, đã đuổi đi rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm" Nói xong, Tôn Hồng Quân nháy mắt với Dương Minh một cái, ông cũng sợ Tôn Khiết và Tôn mẫu lo lắng, cho nên không muốn nói chuyện xảy ra vừa rồi.
Về đến phòng sách, Âu Dương Quân Uy liền móc điện thoại ra gọi, kêu người điều tra Tôn Hồng Quân cùng con gái và con rể của ông ta.
Lúc này, vừa mới dặn xong, liền nhận được điện thoại của cha.
"Tiểu Uy, xảy ra chuyện gì? Cha nghe Tần quản gia gọi đến, nói Tiễu Viễn bị người ta chém?" Âu Dương Kham hỏi.
"Đúng vậy, thưa cha, là Tôn gia ở Đông Hải làm" Âu Dương Quân Uy cũng không có gì bất ngờ. Bởi vì Tần quản gia là người của cha, rất trung thành và tận tâm, bên này mà xảy ra chuyện gì thì bên chổ cha đều biết hết.
Tuy rằng cha ở nước Nga xa xôi, nhưng vẫn có thể điều khiển mình xử lý mọi chuyện.
"Con muốn làm thế nào? Nghe nói con muốn đi báo thù?" Âu Dương Kham lại hỏi.
"Đúng vậy, thưa cha, ngón tay của em trai đã bị người ta chém đứt, thù này phải báo!" Âu Dương Quân Uy nói: "Bọn họ thật sự không coi Âu Dương gia ra gì!"
"Ồ? Vậy con tính báo thù thế nào?"
"Đương nhiên là dẫn người đến Đông hải chém giết, không thể làm mất uy phong của Âu Dương gia chúng ta!"
"Hồ đồ!" Âu Dương Kham quát lớn: "Thù nhất định phải báo, nhưng con dẫn người đến Đông Hải, không phải là hồ đồ thì là gì?"
"Vậy làm sao." Âu Dương Quân Uy bị cha chửi, nên không biết phải làm sao.
"Chúng ta dẫn người đi, có thể mang bao nhiêu người? Đông Hải là địa bàn của người ta, nói thế nào thì người ta cũng chiếm ưu thế" Âu Dương Kham nói: "Nếu con thật sự dẫn người qua, đánh quá lâu, có thể lâm vào bế tắc, đến lúc đó tiến thối lưỡng nan, con phải làm sao?"