Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 670 : Hữu Trưởng lão
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
"Tôn Khiết?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Lữ Tứ Long, Tôn Khiết phái người giết mình? Có lầm không?
: Mày. mày đừng nói cho bà chủ biết là tao nói. Nếu không tao nhất định sẽ chết" Lữ Tứ Long cẩn thận nói.
"Mày. xác định là Tôn Khiết?" Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Lữ Tứ Long: "Tao nói mày, mày biết Tôn Khiết là ai không?"
"Chính là. chính là người đối diện mày hôm nay đó" Lữ Tứ Long nói.
"Vậy tại sao Tôn Khiết muốn giết tao?" Dương Minh không tin Tôn Khiết sẽ phái người giết mình, một điểm lý do cũng không có. Mình và Tôn Khiết không thù oán gì, hơn nữa còn có quan hệ mập mờ. Tôn Khiết giết mình ư? Đúng là nực cười.
Cho dù Dương Minh biết thủ đoạn của Tôn Khiết hơi thô bạo, chẳng qua không bao giờ Tôn Khiết hận hắn.
Dương Minh nhìn chằm chằm Lữ Tứ Long, không nói gì.
Lữ Tứ Long hơi chột dạ, trên đầu đổ mồ hôi lạnh. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ ra lý do mà Dương Minh không tin hắn. Vì thế hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.
"Hắn có thể tin không? Mình nói vậy không có sơ hở gì mà"
"Rất xin lỗi, lời mày nói tao không tin" Dương Minh cười nói: "Quá sơ hở"
"Hả?" Lữ Tứ Long có chút sửng sốt nhìn Dương Minh. Sao điều mình vừa nghĩ lại bị người ta biết nhỉ?
"Đại Hầu, tiếp tục, tôi muốn xem JJ bị nướng sẽ như thế nào?" Dương Minh nói.
"Không vấn đề gì" Hầu Chấn Hám vừa nói liền cầm côn điện ép về phía Lữ Tứ Long.
"Đừng. đừng mà" Lữ Tứ Long sợ đến độ giọng nói hơi đổi;" Tao nói ra người sai khiến, mày sẽ không điện tao chứ?"
"Mày nói gì? Mày không nói thật" Dương Minh hừ một tiếng." Tao đâu dám lừa mày, thật mà" Lữ Tứ Long vội vàng nói.
"Lừa hay không trên mặt mày viết rõ ràng, nghĩ tao không nhìn ra sao? " Dương Minh cười lạnh nói.
"Hừ" Vân Nghiễm Đô hừ lạnh một tiếng rồi dập máy.
Vân Nghiễm Đô bị Dương Minh làm cho tức giận, chẳng qua cố nhịn, không phát tác. Bởi vì bên cạnh hắn có một lão già.
"Tiểu Vân Tử, sao thế?" lão già nhìn Vân Nghiễm Đô đang đỏ mặt mà hỏi.
"Một thằng ranh, tức chết tôi" Vân Nghiễm Đô oán hận nói: "Tôi muốn giết nó" Vì thế Vân Nghiễm Đô nói ân oán của mình và Dương Minh ra.
"Chuyện nhỏ không nhẫn sẽ hỏng chuyện lớn" Mặt lão già không đổi sắc rồi nói: "Chúng ta ẩn núp ở Tùng Giang nhiều năm như vậy là vì mục đích gì, cậu đừng quên"
"Vâng, Hữu Trưởng lão" Vân Nghiễm Đô hít sâu một hơi gật đầu nói.
"Phụ nữ chỉ là vật ngoài thân. Chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành rồi về đến tộc, cậu muốn bao nhiêu phụ nữ, thủ lĩnh đều thưởng cho cậu" lão già lạnh nhạt nói.
"Tôi đã hiểu, tôi sẽ không làm lộ, xin ngài yên tâm" Vân Nghiễm Đô cung kính nói.
"Ừ, chẳng qua quan hệ xã giao của cậu tôi không can thiệp, chỉ cần không dùng đến công phu bí truyền của chúng ta là được" Lão già nói: "Không biết lão già Lam Hải kia đã chết hay chưa, không thể sơ suất"
"Năm đó ngài đánh cho lão già đó tan xương nát thịt, hắn ta không thể sống được mới phải? " Vân Nghiễm Đô nói.
"Khó mà nói, nếu như lão già kia không chết, vậy kế hoạch của chúng ta." Lão già lắc đầu không nói nữa.
"Hữu Trưởng lão, ngài đừng nghĩ nhiều. Công phu của ngài đã luyện thành, như vậy sẽ không sợ bất cứ ai" Vân Nghiễm Đô nói.
"Hy vọng là như vậy" Lão già thở dài một tiếng: "Ta đi trước, ta không thể rời đi quá lâu. Thân phận của ta bây giờ khó khăn lắm mới có được, bị người ta nghi ngờ sẽ không tốt"
"Tiễn Hữu Trưởng lão" Vân Nghiễm Đô vội vàng cúi đầu nói.
"Không cần tiễn." Lão già phất tay ra khỏi công ty Vân Nghiễm Đô, đi về một phía.