Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 673 : Tên đen đủi
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
Biểu tượng của đối phương là màu xám, cho nên Dương Minh cũng không để ý, nhắn một tin cho nàng rồi tắt đi.
Lại đọc tin khác thì thấy Trần Mộng Nghiên gửi cho mình mấy tin. Nhìn thời gian thì thấy mới gửi tới.
"Mộng Nghiên, em còn có đó không? Anh vừa lên" Dương Minh nhắn lại.
"Dương Minh, anh lên à?" Trần Mộng Nghiên rất nhanh nhắn lại.
"Ừ, anh vừa lên, sao, nhớ anh à?" Dương Minh hỏi.
"Mấy hôm nay anh làm gì mà không tìm em?" Trần Mộng Nghiên không trực tiếp trả lời vấn đề của Dương Minh, nhưng giọng điệu nói chuyện đã thừa nhận việc này.
"Bố anh đang sửa đổi quy chế công ty, anh đi tham dự một chút" Dương Minh nói.
"Vậy à, em cũng xem tin tức thấy nói Dương thúc bây giờ là chủ tịch" Trần Mộng Nghiên nói.
"Bố anh nói, hai nhà chúng ta không tương xứng, cho nên bố phải cố gắng" Dương Minh.
"Cứ thích đùa" Trần Mộng Nghiên tự nhiên không tin. Cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Ngược lại nàng bây giờ cảm thấy Dương Minh càng lúc càng xuất sắc, lại lo không biết Dương Minh có thay lòng không.
"Hì hì" Dương Minh gửi một hình mặt cười.
"Dương Minh, ngày mai anh rảnh không?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Ngày mai? Có lẽ là rảnh, muốn đi đâu chơi à?" Dương Minh hỏi." Không phải đi chơi. Dương Minh, em muốn đi thăm Chu Giai Giai, anh đi cùng em chứ?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Thăm Chu Giai Giai? " Dương Minh có chút sửng sốt.
"Vâng, cô ấy thật đáng thương. Hơn nữa Chu Giai Giai cũng vì anh mà bị thương mà" Trần Mộng Nghiên nói.
Trần Mộng Nghiên xử sự như vậy làm Dương Minh rất kinh ngạc. từ trước đến giờ Mộng Nghiên là một bình dấm chua, luôn có địch ý với các cô gái thích mình, chỉ có mình Chu Giai Giai là được đối xử khác. Mộng Nghiên không ghét Chu Giai Giai, hơn nữa còn quan tâm.
"Hai hôm trước anh mới đi thăm cô ấy mà" Dương Minh.
"Vậy mai anh đến đón em. Chúng ta đi mua hoa rồi đến bệnh viện" Trần Mộng Nghiên.
Trước khi đi thì có một người lạnh như băng cảnh cáo Vân Nghiễm Đô.
Vân Nghiễm Đô nghe người này nói xong lập tức hiểu rõ, quả nhiên là thằng ranh Dương Minh kia làm.
Chẳng qua Vân Nghiễm Đô cũng biết bản thân mình, nếu như không điều động thế lực ẩn ở Tùng Giang thì rất khó đối phó với Dương Minh. Thằng ranh Dương Minh này hình như là một tên côn đồ, có quan hệ xã hội rất tốt. Mình nếu dùng thủ đoạn bình thường thì không thể đối phó được.
Mà dùng đến thế lực ẩn ở Tùng Giang lại càng không thể, đầu tiên Hữu Trường Lão sẽ không đồng ý.
Vân Nghiễm Đô cắn răng chịu đựng, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn. Chờ khi kế của tộc trưởng thành công nhất định sẽ báo thù rửa hận.
Đối với nhân vật nhỏ như Vân Nghiễm Đô, Dương Minh căn bản không để trong lòng. Dương Minh dặn dò Lý Cường và Hầu Chấn Hám tìm Vân Nghiễm Đô gây chút phiền phức, sau đó Dương Minh vứt tên Vân Nghiễm Đô này ra khỏi đầu.
Người như vậy còn không đáng để Dương Minh để ý đến. Ít nhất thân phận của hắn bây giờ không đáng để Dương Minh chú ý đến.
Sau khi Hữu Trưởng lão nghe nói đến chuyện này đã có phản ứng như Vân Nghiễm Đô suy nghĩ, căn bản không có ý cho hắn xả giận, ngược lại còn dặn dò hắn không được sinh sự nữa. Đến nơi này là làm việc, không phải là lúc mày đi tán gái và ghen tuông. Nếu như không muốn ở lại đây, Hữu Trường Lão sẽ lo lắng đổi người khác.
Vân Nghiễm Đô không dám có ý kiến gì, không dám lỗ mãng, chẳng qua thù hận ở trong lòng hắn vẫn còn đó.
Sáng hôm sau Dương Minh lái xe đến dưới nhà Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên cùng Trần Phi đi xuống, Dương Minh vội vàng đi lên đón.
"Trần thúc, Mộng Nghiên" Dương Minh chào hai người.
"Dương Minh, nghe nói cháu và Mộng Nghiên muốn đến bệnh viện thăm Chu Giai Giai? " Trần Phi nói.
"Vâng, Trần thúc, chú cùng đi với bọn cháu sao? " Dương Minh nói.
"Trong cục còn có chuyện, chú không đi được" Trần Phi nói: "Chú đã đưa cho Mộng Nghiên ít tiền, hai đứa đi mua thứ gì đó vào chơi là được"
"Trần thúc, tiền thì không cần, cháu có mà" Dương Minh nói: "Cháu đưa chú đi làm"
"Không cần, chú đi xe đơn vị" Trần Phi lắc đầu nói: "Cháu lái xe BMW này đưa chú đi làm, người khác thấy có lẽ nghĩ gì đó"