Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 682 : Phong ba mua nhà
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
"Lấy phần trăm bao nhiêu, tao cũng không biết, chẳng qua, bất kể là bao nhiêu, nhưng lấy của lão đại là tao không cần" Lý Đại Cương lắc đầu nói: "Để về sau mày cho tao tiền thưởng cũng được, tùy mày thôi!"
Dương Minh nghe xong, cười nói: "Được, không thành vấn đề, mày đến chổ của tao, sao tao có thể bạc đãi mày được"
Trong nháy mắt đã đi đến khu biệt thự, nơi này thuộc về khu vực độc lập, có khoảng cách nhất định với khu dân cư, lại có trạm bảo vệ, không phải là khu biệt thư dân cư, không thể tùy tiện đi vào.
Có thể nói trị an và hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, không ồn không ầm ĩ, hơn nữa lại thích hợp cho một người bị bệnh như Chu Giai Giai, Dương Minh nhìn nhìn vài lần, liền chọn nơi này.
Trần Mộng Nghiên tuy rằng không nói gì, nhưng từ ánh mắt của nàng, Dương Minh có thể thấy được, nàng cũng rất thích.
"Thế nào, thấy được chứ?" Lý Đại Cương hỏi.
"Ừ, cũng được, chẳng qua tại sao chưa bán căn nào hết vậy?" Dương Minh rất ngạc nhiên, theo lý thuyết, nhà tốt như vậy hẳn là phải hết chổ rồi mới đúng?
"Nơi này mặc dù cách xa khu dân cư, có thể mua làm nhà ở, đúng sở thích của những người có tiền, nhưng chúng ta ở phương Bắc, không thể so với phía Nam, mặc dù ở đây sản xuất công nghệ cao, tuy rằng cũng kiếm nhiều tiền, nhưng cũng không phát đạt như ở phía Nam, cho nên cũng chỉ xếp loại vừa thôi, vì thế những căn biệt thự này không bán được. Đo cũng là nguyên nhân vì sao chỉ xây mười căn thôi" Lý Đại Cương cũng có chút hiểu biết về tư liệu nơi này, cho nên nói rất có đạo lý: "Người đến coi thì nhiều, nhưng đến mua thì lại chẳng có ai"
"Thì ra là thế, tao còn tưởng rằng chổ này có vấn đề chứ" Dương Minh cười đùa.
"Lão đại, mày yên tâm đi, nhà mà tao bán, nếu có vấn đề gì thì bên trung tâm nhà đất khẳng định sẽ tìm đến chổ tao mà chào hỏi rồi" Lý Đại Cương nói: "Tin tức của chổ tao cũng rất nhanh"
Dương Minh biết Lý Đại Cương nói đúng sự thật, làm người bán hàng bất động sản, phải biết cách nắm bắt tin tức thị trường tài chính nhà đất. Nếu khu đất này thật sự có vấn đề, thì bên trung tâm sẽ thông báo cho nhân viên bán hàng, để cho mọi người chú ý một chút, tránh bán cho những người có bối cảnh, để không bị phiền toái không tất yếu.
"Chỉ đùa chút thôi" Dương Minh nói: "Tại sao mỗi biệt thự lại khác nhau thế?"
"Đúng vậy, bởi vì giá cả của mỗi biệt thự rất đắt, cho nên bên bọn tao vì muốn làm cho người chủ cảm thấy căn biệt thự có giá trị, cho nên mỗi biệt thự đều được thiết kế độc nhất vô nhị" Lý Đại Cương nói: "Hơn nữa, giá của mỗi căn đều khác nhau, ví dụ như căn bên kia là căn đắt nhất trong tất cả, tên là Nhật Nguyệt Cát, tên như nghĩa. Chính là chổ mà mặt trời và ánh trăng đều có thể chiếu đến, căn biệt thự ấy lấy ánh sáng làm chủ đạo, hơn nữa không xa còn có hồ nước, hoàn cảnh cũng rất tao nhã"
"Nhật Nguyệt Các? Tên nghe không tồi nha!" Trần Mộng Nghiên nghe xong, lập tức nói: "Nhật Nguyệt, hợp lại là thành tên của anh rồi" (Nhật = 日, Nguyệt = 月, Minh = 明)
"Nhật Nguyệt Các" Lưu quản lý nói.
"A?" Lý Đại Cương sửng sốt, há to miệng.
"Tiểu Lý, biểu tình của chú là gì vậy, sao thế, giật mình?" Lưu quản lý cười nói: "Tống tiểu thư người ta có thực lực, tuy rằng chiết khấu cao, nhưng cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, bán ra căn biệt thự đầu tiên của chúng ta!"
"Không phải, Lưu quản lý, ngài hiểu lầm rồi." Lý Đại Cương cười khổ nhìn Dương Minh một cái, sau đó nói với Lưu quản lý: "Hai vị khách này cũng muốn mua Nhật Nguyệt Các, tôi dẫn hai người đến, chính là muốn lấy chiết khấu"
"Cái gì?" Lưu quản lý sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Xin lỗi, hai vị, Nhật Nguyệt Các đã bị Tống tiểu thư chọn trước, hia vị có thể xem biệt thự khác, yên tâm, tôi nhất định sẽ cho hai vị giá ưu đãi nhất"
"Mộng Nghiên, hay là mình mua căn khác?" Dương Minh cũng bó tay, ai kêu người ta tới trước?
"Đổi căn khác vậy." Trong mắt Trần Mộng Nghiên không giấu được sự thất vọng, quả thật, nàng rất thích căn biệt thư kia, tuy rằng cảm thấy rất đắt tiền, nhưng nếu đã quyết định mua thì không nên để ý đến giá cả. Bây giờ lại đột nhiên không mua được, đương nhiên là thất vọng rồi.
"Bó tay rồi, ai kêu người ta nhanh chân hơn!" Dương Minh nói.
Dương Minh tuy rằng có thể dùng cường thế để đoạt, mạnh mẽ cướp quyền, nhưng mà, Dương Minh không phải loại người không phân biệt rõ phải trái, cho nên cũng sẽ không làm vậy. Nhưng mà, Dương Minh không làm vậy, thì lại có người ép Dương Minh phải làm vậy.
Vẫn là vị Tống tiểu thư nãy giờ không lên tiếng ấy, ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: "Nhanh chân hơn? Hừ, cho dù các người có ký hợp đầu, tôi vẫn có thể mua được!"
Dương Minh nhíu nhíu mày, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy có nộ khí đâu đây, vội vàng kéo tay Dương Minh nói: "Dương Minh, vậy chúng ta đi xem cái khác đi."
Dương Minh vốn muốn đá xoáy lại cô nàng Tống tiểu thư này vài câu, nhưng thấy Trần Mộng Nghiên như vậy, liền nhịn xuống, gật đầu nói: "Được rồi"
"Hừ, muốn trách thì trách thằng bạn trai của cô vô dụng, chồng của tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại, liền có thể lấy được giá thấp nhất!" Dương Minh không nói, không có nghĩa là Tống tiểu thư chịu bỏ qua.