Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 699 : Hiểu lầm tặng hoa
Ngày đăng: 11:32 19/04/20
"Làm cái gì?" Dương Minh nhìn thoáng qua Lý Nhất Tầm, hỏi.
"Cậu và Yên Yên không phải là quen biết sao?" Lý Nhất Tầm hỏi.
"Khoan đã." Không đợi Lý Nhất Tầm nói xong, Dương Minh liền phất tay nói: "Yên Yên là ai?" Dương Minh nghe không rõ cách xưng hô thân thiết này, nghe giống như là Nghiên Nghiên vậy, giống như đang nói Trần Mộng Nghiên á.
"Chính là Vương Tiếu Yên đó." Lý Nhất Tầm ngượng ngùng nói.
"À, biết thì có biết, sao thế?"
"Như vậy à, được rồi, cậu đưa giúp tôi những bông hoa này cho Vương Tiếu Yên nha!" Lý Nhất Tầm nhét bó hoa vào trong tay của Dương Minh, sau đó nói.
"Tôi đưa?" Dương Minh nhíu mày, loại chuyện đi tặng hoa này, còn phải có người làm thay? Huống chi Dương Minh cũng không rãnh giúp Lý Nhất Tầm làm chuyện này.
"Bạn tốt, cầu xin cậu mà! Anh em gặp nạn, cậu không thể không giúp được" lm mở miệng, đã chặn đường lui của Dương Minh, chẳng qua, cái này còn chưa tính, tiểu tử này còn nhét cả bó hoa vào người của Dương Minh, sau đó xoay người chạy, vừa chạy vừa nói: "Giúp nhé, bạn tốt, lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn tiệc lớn! Đúng rồi, nhất định phải nói với nàng đó, nói rằng là" anh yêu em, anh rất thật lòng với em, cho anh một cơ hội", nhớ đó nha."
Dương Minh há mồm, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói được. Chưa từng thấy người nào có da mặt dày như vậy! Thật muốn vứt bó hoa xuống đất rồi đạp cho mấy cái, chợt Dương Minh nhớ lại câu nói của một vị cao nhân nào đó: "Hoa là vô tội" lắc đầu, thầm nghĩ, thôi cứ kệ đi.
Vì thế, ôm hoa, không tình nguyện đi đến căn biệt thự bên cạnh, ấn chuông cửa, qua nửa ngày mới thấy một cô gái xinh đẹp mặc một cái áo da màu đen chạy ra, âm thanh có chút lười biếng hỏi: "Ai thế?"
Dương Minh lắc đầu, Vương Tiếu Yên vẫn còn rất mơ hồ, không sợ người xấu để gõ cửa sao, con gái ở nhà có một mình, sao lại tùy tiện như vậy?
Thấy bộ dáng của Vương Tiếu Yên, hẳn là đang ngủ, chẳng qua, nhìn bộ đồ trên người của nàng, Dương Minh đoán rằng, chắc là sáng sớm đã dậy đi tập thể dục, sau đó về ngủ tiếp.
Vào biệt thự của mình, Dương Minh tìm đốc công, đưa cho ông ta một điếu thuốc, sau đó hỏi: "Mấy bữa nay, buổi tối có làm ảnh hưởng đến hàng xóm không?"
"A? Ông chủ, có phải là hàng xóm kiện ông không?" Đốc công sửng sốt, hỏi.
"Ừ, mọi người nhỏ tiếng một chút, hàng xóm không muốn nghe" Dương Minh nhìn biểu tình của đốc công, chỉ biết là có nói cũng vô ích, bọn họ vì muốn hoàn thành sớm công trình, khẳng định là đã không hề để ý đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm.
"Haizzz, tôi cũng đã chú ý rồi, chỉ là, làm việc này, không có khả năng không làm ồn được!" Đốc công khó xử nói: "Ông chủ, hay là ông qua nói chuyện với nàng đi?"
"Được rồi!" Dương Minh phất tay, biết có nói cũng vô ích, vì thế nói: "Lần sau chú ý một chút thôi, còn tôi sẽ cố gắng phối hợp. Đúng rồi, ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Là như vậy, lần trước Trần tiểu thư có nói, có một phòng ngủ không được dùng sơn pha loãng, nhưng mà, ông chủ, ông cũng biết, sơn pha loãng bây giờ đều có thành phần hóa học, làm sao mà làm đúng yêu cầu được?" Đốc công giải thích.
"Như vậy." Dương Minh biết căn phòng mà Trần Mộng Nghiên muốn xây đó chính là phòng ngủ của Chu Giai Giai, vì muốn tạo một hoàn cảnh tĩnh dưỡng tốt nhất cho Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên đã đề nghị bên thi công không được dùng nước sơn pha loãng." Vậy, có thể dùng bột trét tường được không?"
"Được thì được, nhưng mà sẽ không giống như yêu cầu của Trần tiểu thư đâu." Đốc công nói đúng, bởi vì căn phòng này xây cho Chu Giai Giai, vì để cho Chu Giai Giai thích ứng được với hoàn cảnh, sau khi Trần Mộng Nghiên thương lượng với Dương Minh xong, quyết định sẽ làm phục chế lại căn phòng ngủ của nàng.
"Cố gắng đừng dùng đi, khác một chút cũng không sao đâu" Dương Minh nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu thật sự không được, thì mọi người cứ làm, sau đó dán giấy gỗ để hấp thu chất độc cũng được"
"Được rồi, để tôi nghiên cứu lại đã!" Đốc công nói: "Còn nữa, vấn đề của phòng tắm, ông chủ, ông lại đây nhìn xem, như thế này được không?"
Dương Minh đi theo đốc công vào phòng tắm, sau đó lại vào phòng bếp, tuy rằng chỉ là các vấn đề nhỏ, nhưng cũng kéo dài thời gian đến buổi trưa luôn.