Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 7 : Hoa hậu học đường không mặc quần áo
Ngày đăng: 09:41 19/04/20
Tiếp theo, Dương Minh suy nghĩ chính là có thể dùng kính mắt này để kính mắt này để gian lận trong thi đại học được không? Đây mới là chuyện quan trọng nhất! Mặc dù Dương Minh còn không có phát hiện cặp kính áp tròng này có thể mang cho hắn ích lợi thực chất nào, nhưng có thể thấy rõ bài làm của người khác đúng là sự thật không thể chối cãi.
Lập tức Dương Minh nghĩ đến, lúc thi đại học có thể nhìn thấy bài làm của người khác sao? Cho dù mình thấy xa đến đâu, không có ai phối hợp cũng là không được.
Bây giờ Trương Tân để bài làm cho mình xem, mà người khác thì sao? Cho dù lúc thi đại học, mình có thể nói cho người ta cho mình xem bài, nhưng là làm sao có thể cam đoan đáp án của hắn là chính xác? Nếu như đụng phải một người còn kém hơn Dương Minh, vậy muốn khóc cũng không kịp.
"Thế nào, thấy hết chứ" Trương Tân quay đầu lại nói với Dương Minh.
"Ồ? Hắc hắc, không sai, chép hết rồi!" Dương Minh lập tức tỉnh lại từ trong suy nghĩ, vỗ vỗ vai Trương Tân, trong lòng nhưng lại nói thầm, chép của mày, cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Lòng người cuối cùng vẫn là như vậy, trước cuộc thi Dương Minh còn đặt mục tiêu có thể đạt được chuẩn là được, bây giờ biết mình có năng lực nhìn xa, lại bắt đầu cảm thấy không đủ, muốn tiến thêm một bước nữa.
Trương Tân thấy Dương Minh không hăng hái cho lắm, còn tưởng rằng hắn còn không chép hết, dù sao bàn sau cách bàn trước cũng một đoạn, xa như vậy muốn chép hết cũng không dễ dàng.
Dương Minh thu bút trên bàn bỏ vào trong hộp bút, lại nhìn thấy tờ giấy mà Trần Mộng Nghiên viết cho mình, Dương Minh không khỏi ý dâm nổi lên, đây chính là giấy mà hoa hậu trường học viết cho mình, người bình thường sao có đãi ngộ này chứ. Mặc dù bên trên viết đều là mắng mình, nhưng Dương Minh vẫn rất vui vẻ, trước mắt không khỏi lại hiện ra Trần Mộng Nghiên đang mỉm cười, mình ngày hôm qua còn nằm mơ thấy nàng, nàng còn thủ thủ nói với mình.
Đêm nằm nghe gió thổi, Mộng Nghiên mặc bikini tiến vào giấc mộng.
Trần Mộng Nghiên trong mộng mặc bikini, dáng người quyến rũ, bộ ngực cao vút chỉ là thấy không quá rõ ràng, sáng dậy cũng không nhớ được nhiều như vậy, hắc hắc, thật muốn nhìn thấy Mộng Nghiên không mặc quần áo sẽ như thế nào.
Nhưng tại sao lại đột nhiên có hiệu quả này nhỉ? Sao lúc đầu mình không phát hiện ra?
Đúng, Trần Mộng Nghiên nghĩ đến lúc trước, mình đang nghĩ đến lúc cô nàng đang mặc bikini, nhất định là do đầu mình khống chế kính mắt khởi động tính năng nhìn xuyên thấu này.
Nghĩ đến đây, Dương Minh ngẩng đầu lên, chuẩn bị thí nghiệm một chút. Dương Minh mặc dù không phải người quân tử, nhưng hiểu được không nên nhìn trộm người khác. Muốn dâm đãng, như vậy cứ việc trộm sờ sờ đi dâm đãng, lén lút đi thử tính năng này, Dương Minh không phải người như thế này. Hắn nếu như muốn nhìn cô nữ sinh nào trần truồng, nhất định phải quang minh chính đại làm cho cô ta tình nguyện cởi quần áo cho mình nhìn, rình coi, Dương Minh khinh thường không thèm làm.
Vì thí nghiệm năng lực nhìn xuyên thấu của mình, Dương Minh quyết định thử nghiệm trên người nam sinh, rất nhanh Dương Minh đặt mục tiêu trên người một tên cao to ở xa xa, trong đầu Dương Minh đang phát tín hiệu: "Bên trong áo ngoài của hắn đang mặc cái gì?"
Quả nhiên áo ngoài của thằng này đã biến mất, lộ ra áo lông màu đen bên trong.
Dương Minh tiếp tục phát ra tín hiệu: "Thằng này mặc quần lót gì?"
Mẹ nó, Dương Minh rởn gai ốc, thằng này lại mặc quần lót tam giác màu hồng nhạt!
Dương Minh quyết định nhìn hình dáng của quý của hắn, dù sao mọi người đều là đàn ông, nhìn cũng không sao cả.
Nhìn hết, Dương Minh không biết nói gì, thằng này nhìn thì rất cao lớn, sao ở nơi đấy lại giống một con giun, còn không bằng một phần ba của mình!