Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 719 : Giấc mộng kì quái

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Mắng cái gì chứ? Đâu phải lỗi của em, có mắng thì cũng là mắng anh thôi" Dương Minh nhắn tin trả lời.



Lúc có cha mẹ bên cạnh thì không sao, nhưng khi trở về phỏng ngủ của mình, Lâm Chỉ Vận bắt đầu hoảng hốt. Lúc làm chuyện ấy, tuy rằng có chút băn khoăn, nhưng trong tình huống như vậy, ai mà nghĩ nhiều như thế. Chỉ sau khi làm xong, mới bắt đầu cảm thấy hối hận, Lâm Chỉ Vận cảm giác mình như là một kẻ trộm, đã trộm mất cái vốn thuộc về Trần Mộng Nghiên vậy, điều này làm cho nàng vô cùng bất an.



Tuy rằng Dương Minh không ngừng khuyên bảo, nói Trần Mộng Nghiên cũng đã biết chuyện, nhưng Lâm Chỉ Vận vẫn chưa được nghe chính miệng Trần Mộng Nghiên tha thứ, cho nên vẫn có chút kính sợ.



Lâm Chỉ Vận cũng là con gái, nếu một thứ vốn thuộc về mình mà bị người khác đoạt đi một nửa, khẳng định là trong lòng cũng không thoải mái.



Dưới tình huống như vậy, an tâm ngủ được mới lạ, Lâm Chỉ Vận nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, liền tranh thủ uống thuốc tránh thai vào, ngồi trên giường chờ Dương Minh trả lời tin nhắn.



Vốn tưởng rằng, chỉ cần cắn răng nhắm mắt lại, là có thể rời xa Dương Minh, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, Lâm Chỉ Vận thật sự không muốn rời xa Dương Minh chút nào.



Vì thế, đối mặt với Trần Mộng Nghiên liền trở thành một vấn đề cần phải lo lắng.



Thấy Dương Minh gửi tin trả lời, Lâm Chỉ Vận bật cười, nghĩ thầm, cũng đúng thôi, tất cả đều là do Dương Minh xấu xa này cả! Không có chuyện gì tự nhiên đi trêu ghẹo Vương Chí Đào, kết quả là làm liên lụy đến mình.



Nghĩ như vậy, Lâm Chỉ Vận liền trở nên dễ chịu hơn, gửi cho Dương Minh một câu ngủ ngon, rồi mới mơ màng thiếp đi. Chỉ là, vừa ngủ liền gặp phải một giấc mộng kì quái, giấc mộng của nhiều năm sau, mình và Dương Minh ở trong một căn nhà rất lớn, còn có Trần Mộng Nghiên và những cô gái khác, cụ thể diện mạo ra sao, thì Lâm Chỉ Vận không thể nhìn rõ được.



Chỉ có một điều duy nhất làm cho Lâm Chỉ Vận nhớ rất rõ chính là, mình tự nhiên sinh cho Dương Minh một đứa nhỏ. điều này làm cho Lâm Chỉ Vận sau khi tỉnh lại, thẹn đến nổi muốn chui xuống đất, nhưng rồi lại trở nên khát khao voo6 cùng, giấc mộng này, sẽ trở thành sự thật sao?



Dương Minh gọi điện cho Bạo Tam Lập, dặn hắn phải chú ý đến an toàn của Thư Nhã, không được mất cảnh giác. Tuy rằng Dương Minh không cho rằng đám người Germa sẽ dám lấy cứng đối cứng, nhưng chuyện gì cũng không thể loại bỏ tình huống nếu như cả.
"Là như vậy, công ty Danh Dương của chúng tôi có một công ty châu báu nhỏ, là châu báu Lưu Duy Sơn, không biết ngài có nghe qua chưa?" Bạo Tam Lập cười nói.



"Châu báu Lưu Duy Sơn. tôi có nghe qua, vừa mới khai trương không lâu, chẳng qua danh tiếng rất lớn, không ngờ là sản nghiệp của Báo ca" Trương Đức Quân gật đầu nói.



"Không phải là sản nghiệp của tôi, tôi chỉ làm việc cho Danh Dương mà thôi" Bạo Tam Lập khoát tay nói: "Lần này mời ngài đến, là muốn nhờ ngài giúp chúng tôi quảng cáo"



Trương Đức Quân nghe nói chỉ làm việc cho người ta, cũng không để ý, cho rằng hắn đang khiêm tốn hoặc là tìm một cái cớ, cũng không quan tâm, nói: "Quảng cáo? Vậy không thành vấn đề!"



"Sảng khoái!" Bạo Tam Lập cười nói: "Tiền bạc không quan trọng, mấu chốt là phải đuổi kịp thời gian, hai ngày nữa là phải xong kế hoạch, chúng tôi phải thực hiện trước ngày lễ tình nhân 14/2"



Nếu người khác nói ra những lời này, phỏng chừng Trương Đức Quân sẽ vui đến điên mất, đây chính là miếng thịt béo tự dâng đến mình, có thể chém một giá rất tốt! Chẳng qua, đây là Bạo Tam Lập, hắn không dám đẩy giá lên trời, tuy rằng Bạo Tam Lập nói tiền bạc không quan trọng, nhưng Trương Đức Quân không phải đồ ngốc, ăn trên đầu của lão đại hắc đạo Tùng Giang? Hết muốn sống rồi sao?



Cho nên, không thể đẩy giá, tốt nhất là ngay cả tiền cũng không nhận! Đây chính là một cơ hội tốt để kết giao, nếu làm cho Bạo Tam Lập cảm thấy mình là bạn đáng tin tưởng, thì đó mới là thu hoạch lớn nhất!



Nghĩ như vậy, Trương Đức Quân vội vàng nói: "Tiền bạc không quan trọng, chúng tôi làm ăn chỉ dựa trên quảng cáo mà để giá, nếu Báo ca đã lên tiếng, thì còn phải được chiết khấu nữa, hay là chúng ta nghiên cứu kế hoạch quảng cáo đi!"



"Tốt! Lời này tôi thích nghe!" Bạo Tam Lập cũng sợ người khác nói mình ỷ thế hiếp người, không trả tiền, nhưng lời nói của Trương Đức Quân làm cho hắn rất thoải mái, được chiết khấu, thì là ưu đãi của bạn bè với nhau, không hề liên quan đến việc ỷ thế hiếp người gì cả: "Nếu làm tốt chuyện này, Bạo Tam Lập tôi liền kết bạn với ngài, ngài có vấn đề gì không giải quyết được, thì cứ lên tiếng!"



"Vậy cảm ơn Báo ca!" Trương Đức Quân nghe được những gì mình muốn, cả người hưng phấn không thôi, về phần phí quảng cáo ấy, tính làm cái gì, giữa bạn bè với nhau mà còn nhắc tiền bạc chẳng phải là tục khí quá sao? Sau khi quyết định, Trương Đức Quân nhất định sẽ làm tốt chuyện này.