Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 748 : Dòng nước ngầm

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Ai, tôi nói ông bạn này, cậu gần đây có nghe thấy chuyện quỷ không?" Lái xe vòng qua một hẻm nhỏ nên có chút sợ hãi, không nhịn được mà nói chuyện với Trần A Phúc.



Gần đây Tùng Giang đang xôn xao lời đồn có quỷ, đều nói lái xe buổi tối dễ gặp quỷ. Lời đồn rất kỳ dị, nhất là các lái xe chạy ban đêm càng đồn ác hơn.



Ở cửa nhà hàng thì có nhiều khách nên không sợ, bây giờ lại đi vào trong ngõ nhỏ không có ai, lái xe sao có thể không sợ hãi?



"Quỷ?" Miệng Trần A Phúc lộ ra một tia lạnh lùng, không chút thay đổi mà nói: "Quỷ gì chứ?"



"Ồ, tôi cũng chưa thấy, chẳng qua tôi nghe người ta nói con quỷ chỉ có nửa cái đầu đầy máu" lái xe nói đến đây không khỏi rùng mình.



"Ồ? Thú vị đó chứ?" Trần A Phúc cười nói.



"Thú vị? Cậu bạn, cậu không thấy thôi, thấy sẽ dọa chết cậu" lái xe bĩu môi nói.



"Vậy sao?" Trần A Phúc thản nhiên nói," dừng xe"



"Dừng xe, cậu không phải muốn đi núi Tây Tinh sao?" lái xe có chút kỳ quái nói: "Nơi này còn cách núi Tây Tinh rất xa mà"



"Tôi đột nhiên nhớ tới mình có chuyện cần làm ở đây" Trần A Phúc nhếch miệng cười nói.



"Ồ, được" lái xe dừng lại. Nếu khách muốn xuống, hắn có ý kiến gì chứ?



Trần A Phúc thanh toàn tiền xe sau đó lẩm bẩm: "A, quên không mang."



"Cái gì? Cậu nói gì?" lái xe sửng sốt, mặt có chút khẩn trương nhìn Trần A Phúc rồi nói: "Cậu bạn, bây giờ đang tối đừng có mà nói đùa như vậy"



"Tôi không nói đùa" Trần A Phúc mở cửa xuống xe, cũng không đóng cửa.



"Còn có chuyện gì nữa?" lái xe có chút kỳ quái.



"Ồ, tôi chỉ là hỏi anh, quỷ kia trông như thế này phải không?" Trần A Phúc đột nhiên nói.
"A. là như thế này, Dương Minh đưa cho mẹ một triệu hai để sửa lại nhà" Vương Quế Phân biết mình dù giấu thì con gái cũng sẽ biết từ chỗ Dương Minh.



"Sửa nhà mà cần từng đó?" Triệu Oánh ngạc nhiên nhìn mẹ, chẳng qua liền hiểu rõ, không khỏi có chút tức tối: "Mẹ, mẹ làm gì thế? Hôm nay đã lấy nhiều thứ của Dương Minh như vậy, bây giờ còn đòi tiền?"



"Con gái của mẹ cũng cho cậu ta, mẹ cần chút đồ đó thì sao?" Vương Quế Phân nói.



Triệu Oánh nhìn Vương Quế Phân như vậy biết nhiều lời cũng vô ích, không khỏi thở dài một tiếng. quan hệ giữa mình và Dương Minh không rõ ràng, sau này nên đối mặt như thế nào?



Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận tối phải về nhà. Trần Phi không sao, Trần mẫu không phải thức đêm trông. Mà ở bệnh viện có y tá rồi, cũng không có vấn đề gì.



Cho nên Trần Mộng Nghiên không thể không về nhà, mà cũng không thể dẫn Dương Minh về nhà mình. Mà Lâm Chỉ Vận thấy Trần Mộng Nghiên phải về cũng không tiện một mình ở lại bên cạnh Dương Minh, nhất là mới có chuyện cười kia. Lâm Chỉ Vận càng không muốn bị Trần Mộng Nghiên trêu chọc.



Đưa 2 nàng về, Dương Minh tự mình lái xe về nhà. Đi được một đoạn qua đường Hán Thất thì thấy một xe cảnh sát đỗ ven đường, một chiếc xe Taxi bị vỡ đầu.



Trong đám người này không ngờ có Hạ Tuyết.



"Hạ Tuyết" Dương Minh mở cửa sổ xe gọi Hạ Tuyết. Hạ Tuyết nghe thấy quay đầu lại thì nhìn ra Dương Minh, không khỏi cười khổ nói: "Sao thế, đi ngang qua à?"



"Ừ, chuẩn bị về nhà thì ngang qua đây, đột nhiên thấy chị" Dương Minh giải thích: "Vì thế gọi chị. Thấy chị cau mày như vậy, sao? Có tâm sự à?"



"Không phải chuyện quỷ sao?" Hạ Tuyết nhỏ giọng nói. đối với Dương Minh, nga không giấu gì. Dương Minh và Trần Phi quan hệ như vậy, cho nên chuyện của Trần Phi chấc Dương Minh hiểu: "Gần đây Tùng Giang có lời đồn về quỷ, nếu không giải quyết nhanh sẽ xảy ra vấn đề lớn"



"Lại là quỷ?" Dương Minh nhíu mày giống như nghĩ tới gì đó. chẳng qua gần đây nhiều chuyện nên hắn không nhớ kỹ đành nói: "Đừng làm quá mệt, nghỉ ngơi cho tốt. Chị mới từng đó tuổi đừng có mà mệt quá thành nếp nhăn sẽ không lấy được chồng đâu"



"Không tìm được thì tìm cậu" Hạ Tuyết cắn răng, hung hăng nói.



Dương Minh kêu lên một tiếng. Lúc này mới phát hiện lời vừa rồi của mình khá mập mờ. lần trước mình và Hạ Tuyết chút nữa xảy ra chuyện làm quan hệ giữa hai người hơn mất tự nhiên.



Hạ Tuyết vốn chỉ là nói đùa, chẳng qua thấy Dương Minh như vậy cũng không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia. Mặt đỏ lên, Hạ Tuyết nói: "Tôi chỉ nói là sau này không có cơm ăn thì đến tìm cậu. Cậu đã đáp ứng rồi mà"