Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 754 : Đại minh tinh yêu tôi

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


"Dương Minh, tao thấy mày có hai người bạn gái, vậy khẳng định là có chút hiểu biết về con gái, đúng không?" Điền Đông Hoa do dự nói.



"Hiểu biết?" Dương Minh nghe xong, cười khổ nói: "Tao hiểu biết sao?"



"Hẳn là hiểu biết hơn tao rồi, trước kia tao đánh nhau vì một con nhỏ, nhưng con nhỏ ấy không hiểu được tình cảm của tao, như vậy tao có ngu không?" Điền Đông Hoa cười tự giễu nói: "Dương Minh, nói thật, bây giờ tao đang gặp một chút vấn đề"



"Vấn đề gì?" Dương Minh buồn bực, Điền Đông Hoa sẽ không đột nhiên chạy đến nói nhãm với mình, chẳng qua, ngẫm lại, tựa hồ ở đại học Điền Đông Hoa cũng không có bạn bè gì để tâm sư cả, cũng chỉ có mình và Trương Tân là hiểu nhau thôi.



"Vấn đề tình cảm, bằng không mày nghĩ là gì?" Điền Đông Hoa lắc đầu nói.



"Vấn đề tình cảm? Vấn đề gì? Tình cảm của mày và Vương Tuyết xảy ra vấn đề? Đừng nói tao là mày đã yêu người khác?" Dương Minh kinh ngạc nói.



"Không phải tao. là Vương Tuyết." Điền Đông Hoa buồn bực nói: "Tao phát hiện ra, gần đây cô ta lén hẹn hò với thằng khác sau lưng tao."



"Cái gì? Nàng ta? Sau lưng mày?" dn nghe xong như chết lặng.



Gia thế của Điền Đông Hoa, tuy không thể so với Tôn gia, nhưng cũng coi như là hiển hách, cũng tính là một danh môn, nhưng mà, dưới tình huống thế này, bạn gái của đại thiếu gia Điền gia còn dám chần chừ đi ra ngoài làm loạn, không phải là đi tìm chết sao? Hơn nữa, Điền gia ăn cơm hắc đạo, lại càng không cho phép chuyện này xảy ra được.



"Tao không tin, nhưng tao tận mắt nhìn thấy, không phải do tao không tin!" Điền Đông Hoa giận dữ nói.



"Rốt cục là thé nào? Mày đừng có gấp, từ từ nói, tao sẽ phân tích cho mày." Nhìn thấy bộ dáng chán nản của Điềnn Đông Hoa, Dương Minh cũng có chút không đành lòng.



"Là như vậy, trước đó một thời gian, Vương Tuyết nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền chạy vào toilet để nghe, chờ nàng trở lại, tao chỉ thuận miệng hỏi là ai gọi, nhưng không ngờ nàng ta lại ấp a ấp úng nói không rõ ràng" Điền Đông Hoa dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nếu đã nói vậy, tao cũng không ép hỏi nữa, chỉ âm thầm nhớ kỹ số điện thoại kia thôi"



"Sau đó, số điện thoại này thường xuyên xuất hiện trong danh sách cuộc gọi của Vương Tuyết, tao bắt đầu đề phòng, cho nên lên mạng đặt một bộ thiết bị nghe lén, để nghe lén nội dung cuộc gọi, thằng kia đã hẹn nàng ra gặp mặt vào buổi tối"



"Tao liền theo dõi Vương Tuyết, phát hiện ra nàng ta quả nhiên là đi gặp thằng đó."



"A? Thiệt sao?" Dương Minh cảm thấy rất khó tin, nói: "Vậy sau đó họ làm gì?"



"Cũng không làm gì, chỉ gặp mặt, nói nói, rồi Vương Tuyết đưa cho người kia vài thứ, sau đó hai người liền chia tay." Điền Đông Hoa nói.


"Anh? Giúp?" Dương Minh thầm nghĩ, cái này không phải chính là kịch bản trong truyện [đại minh tinh yêu tôi] sao? Đã nghe là tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống, xem ra những lời này không giả, nói chính xác hơn là rớt ngay trên đầu mình nè.



"Đúng vậy! Ở đây chỉ có một mình anh là con trai, anh không giúp, chẳng lẽ anh không biết xấu hổ sao?" Trần Mộng Nghiên nói.



Dương Minh gãi đầu, đi về phía trước, cúi người xuống muốn xem xét mắt cá chân của Thư Nhã, nhưng lại bị Trần Mộng Nghiên nhéo cái lỗ tai nói: "Dương Minh, anh muốn làm gì vậy? Sao lại nhìn xuống váy của chị Thư Nhã? Không phải muốn chiếm tiện nghi chứ?"



Dương Minh nghe xong, dở khóc dở cười nói: "Anh chỉ muốn nhìn vết thương của cô ta thôi"



"Anh đâu phải bác sĩ, anh biết nhìn cái gì?" Trần Mộng Nghiên không nể mặt, nói.



Dương Minh thầm nghĩ, tuy rằng mình không phải là bác sĩ, nhưng thủ pháp mát xa lại là hàng đầu, chẳng qua, nếu đã không tin, thì cũng không cần phải chứng minh.



"Mau, giúp em đỡ chị Thư Nhã, chúng ta tìm một chổ nghỉ ngơi!" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.



"Được rồi." Dương Minh gật đầu nói.



"Ai da." vừa mới đi được một bước, Thư Nhã liền đâu đến mặt trắng bệch, giọng nói cũng thay đổi: "Đau quá."



Trần Mộng Nghiên nhíu mày, lo lắng nói: "Chị Thư Nhã bị thương hình như không nhẹ, hay là, Dương Minh anh cõng chị ấy đi, chị ấy khẳng định là không đi được rồi, có lẽ cố đi sẽ càng làm vết thương thêm nghiêm trọng!"



"A? Anh cõng?" Dương Minh kinh ngạc nhìn Trần Mộng Nghiên.



"Đúng vậy, anh không cõng, thì anh nghĩ em và Chỉ Vận cõng được sao?" Trần Mộng Nghiên nói.



"Em không sợ chuyện vừa nói thành sự thật, thì anh sẽ cõng" Dương Minh nhỏ giọng trêu chọc Trần Mộng Nghiên một chút.



Trần Mộng Nghiên vừa nghe Dương Minh nói xong, quả nhiên liền do dự, nàng cũng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, thật sự đúng là" nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến"



Chẳng qua, Trần Mộng Nghiên vẫn cắn răng nói: "Anh mau cõng đi!"



Dương Minh cười cười, cúi thân xuống, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, Trần Mộng Nghiên tuy rằng hay ghen, nhưng cũng có một nhược điểm, đó chính là rất dễ mềm lòng.