Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 775 : Đòi nợ
Ngày đăng: 11:33 19/04/20
Trương Tiểu Nghĩa tuy rằng cúi đầu, nhưng mặt không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hắn thiếu tiền công của chúng ta, em đi dòi có sao đâu, còn anh thì sao, đi ăn cướp, là phạm pháp đó, bị bắt là phải ngồi tù"
"Mày cón cãi!" Trương Tiểu Trung tức giận nói: "Chuyện nảy không cần mày quản! Về sau mày thành thật ở nhà cho tao!"
"Được rồi, Chỉ Vận, em đừng mắng nó nữa, lúc anh bằng tuổi nó, làm việc còn xúc động hơn nó nhiều" Dương Minh khoát tay khuyên.
Lâm Chỉ Vận đảo mắt lại nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, bây giờ anh làm việc cũng đâu có nghĩ nhiều đâu, còn không phải là giống xúc động thì là gì? Chỉ là, anh lợi hại hơn Lâm Dịch, cho nên mới có thể ăn hiếp được người khác.
"Chị, hắn là ai vậy?" Lâm Dịch quả thật không chút cảm kích, ngược lại còn nhìn Dương Minh.
"Tiểu Dịch, anh ấy là bạn trai của chị, Dương Minh, lần này cùng chị trở về thăm bà nội" Lâm Chỉ Vận giới thiệu.
"Hừ, còn chưa phải là anh rể của tôi, anh không có quyền nói tôi" Hiển nhiên là vừa rồi Lâm Dịch bị lời nói của Dương Minh làm cho xấu hổ, hắn cũng chỉ nhỏ hơn Lâm Chỉ Vận có ba tuổi, mà Dương Minh đại khái là cũng chỉ bằng chị mà thôi, mà lại dùng cái giọng nói ra vẻ già cõi để dạy đời mình, làm cho Lâm Dịch cảm thấy không thoải mái.
Dương Minh choáng váng, không ngờ tiểu tử này còn có địch ý với mình, Lâm Chỉ Vận thì xấu hổ, sờ sờ đầu của Lâm Dịch, nói: "Không nói lung lung, bằng không chị sẽ tức giận"
"Không nói thì không nói, nhưng mà đây không phải chuyện của anh, anh đừng có lộn xộn" Lâm Dịch bĩu môi nói.
"A, anh không biết chuyện gì, nhưng mà, anh biết em thế đơn lực bạc mà đi liều mạng với người ta, đó là hành vi không có lý trí" Dương Minh cũng lười so đo với một đứa nhỏ, cũng không tức giận.
"Vậy thì làm sao? Nếu người khác thiếu tiền của anh, tôi tin rằng anh cũng sẽ làm như vậy!" Lâm Dịch cãi lại.
"Đúng vậy, người khác thiếu tiền của anh, anh đương nhiên phải đi đòi về" Dương Minh cười nói: "Nhưng mà, cũng có lúc nên cân nhắc lại thực lực của mình, làm người mà không có thực lực, thì chẳng chiếm được tiện nghị mà còn chịu thiệt"
Dương Minh dùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho Lâm Dịch biết, nhớ lại lúc đối phó với Vương Chí Đào, mình đã nhẫn nhịn bao lâu mới ra tay? Nếu đổi lại là người khác, Dương Minh cũng lười nói nhiều với hắn.
"Báo.Báo ca?" Bạo Tam Lập tuy không biết Lí lão hổ, nhưng Lí lão hổ lại nhận ra hắn! Tân Đồng trấn cũng là một phần của Tùng Giang, Lí lão hổ không có khả năng không biết lão đại của Tùng Giang là ai?
So với Bạo Tam Lập, Lí lão hổ chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nhưng mà, Lí lão hổ cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn không nghĩ ra rằng mình đã đắc tội với lão đại của Tùng Giang như thế nào.
"Là hắn ta sao?" Dương Minh chỉ vào Lí lão hổ đang quỳ trên mặt đất, hỏi Lâm Dịch.
"Là. hắn." Lâm Dịch cũng kinh ngạc không thôi, ông chủ bình thường kiêu ngạo, bá đạo không thôi, bây giờ đang giống như một con chó quỳ xuống đất, sao hắn có thể không khiếp sợ được chứ?
"Đi thôi, chúng ta xuống xe" Dương Minh bình thản nói: "Cho em biết cái gì gọi là thực lực, chỉ có người có thực lực tuyệt đối, thì mới có tư cách coi rẻ người khác, nếu không, chỉ có chết"
Dương Minh mở cửa, xuống xe, Lâm Dịch và anh em Trương Tiểu Trung đi theo phía sau, Dương Minh nắm tay của Lâm Chỉ Vận, tiêu sái bước qua.
"Dương ca!" Bạo Tam Lập nhìn thấy Dương Minh đến, vội vàng chào hỏi.
"Mày bị ngu hả? Còn không biết chào Dương ca!" Bạo Tam Lập thấy Lí lão hổ thờ ơ, tức giận đạp một cước vào mặt của Lí lão hổ, làm cho lão ta kêu lên như chó vậy.
"Dương ca!" Lí lão hổ vội vàng kêu lên, trong lòng rất buồn bực, tại sao lại lòi ra một Dương ca nhĩ, hơn nữa thoạt nhìn Bạo Tam Lập rất cung kính với hắn!
"Nhận ra bọn họ không?" Dương Minh chỉ vào Lâm Dịch và anh em Trương Tiểu Trung phía sau.
Lí lão hổ không dám chậm trễ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, kết quả, vừa thấy người, lập tức nghi hoặc, ba người này hắn đương nhiên là nhận ra rồi, vừa rồi đến tìm hắn đòi tiền lương, bị hắn cho người đánh đi.
Nhưng mà, ba người này sao lại cùng đến với Bạo Tam Lập và Dương ca? Lí lão hổ không tin ba tên nông dân này lại có bản sự lớn như vậy, có thể quen biết các nhân vân thông thiên này, nói cách khác, Bạo Tam Lập đến để đòi tiên công cho những người này rồi!