Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 779 : Người mệt là ai ?

Ngày đăng: 11:33 19/04/20


Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Khiết, Tiếu Tình cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Là Dương Minh sao?"



Tôn Khiết bất đắc dĩ gật đầu, sau đó dùng tay che loa lại, nói: "Đúng vậy, hắn muốn đi tìm chúng ta"



"Không tốt sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.



Vừa rồi do ngồi trong xe, nên Tiếu Tình không nghe rõ Tôn Khiết và Dương Minh nói cái gì, huống chi, Tôn Khiết nói kế bên lỗ tai của Dương Minh, cho nên bây giờ Tiếu Tình cũng không biết trong lòng của Tôn Khiết đang rất xấu hổ.



"Tôi và Tiếu Tình đang đi dạo phố, cậu muốn tới thì tới" Dương Minh cố ý lảng tránh không đáp, phán lại một câu.



"Haha, được đó" Trong lòng Dương Minh làm sao mà không biết Tôn Khiết đang nghĩ gì? Cô gái này, thoạt nhìn rất to gan, nhưng thật ra thì rất bảo thủ, Dương Minh biết mình còn chưa hoàn toàn chinh phục nàng, nhưng mà, cái này đại khái chỉ còn là vấn đề thời gia: "Các người đang ở đâu?"



"Phố buôn bán, bách hóa Tín Hoành" Tôn Khiết nói.



Mười lăm phút sau, Dương Minh đã ở dưới bãi đậu xe của bách hóa Tín Hoành, trực tiếp đậu xe vào bãi xong, liền gửi tin nhắn cho Tôn Khiết, biết được các nàng đang ở lầu ba xem đồ trang điểm.



Dương Minh trực tiếp lên lầu ba, tuy rằng diện tích ở đây rất lớn, nhưng với Dương Minh thì chẳng là gì, rất dễ dàng tìm được vị trí của Tôn Khiết và Tiếu Tình.



Dương Minh rón rén đi đến phía sau của Tiếu Tình và Tôn Khiết, muốn dọa các nàng một chút, nhưng mà, còn chưa làm gì được, thì đột nhiên Tôn Khiết quay đầu lại, cười cười nhìn mình.



Cho dù Dương Minh có tố chất tâm lý cường hãn đi chăng nữa thì cũng không khỏi giật mình.



"Cậu muốn làm gì?" Tôn Khiết nhìn Dương Minh từ trên xuống dưới, hỏi.



"Sao cô biết tôi ở sau lưng cô?" Dương Minh buồn bực hỏi.
Tiếu Tình và Tôn Khiết ăn xong, nghỉ ngơi một lát, cảm thấy tốt hơn một chút, rồi mới rời đi, Dương Minh nhìn đồng hồ trong điện thoại, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta có nên nghỉ ngơi không?"



Trong lòng Tôn Khiết giật mình, cố gắng bình tĩnh nói: "Vừa mới ăn cơm xong, đi uống chút trà nóng, gấp cái gì vậy?"



"Tốt" Dương Minh tất nhiên là đáp ứng rồi, thầm nghĩ, coi cô kiên trì được bao lâu, tối nay nếu không bắt được cô, thì sẽ làm cho tiểu Vận Vận nhà ta thất vọng đây!



Vì thế, ba người tìm một quán bar ven đường, đi vào trong, hiển nhiên là không khí nơi này không tốt như ở quán ăn vừa rồi, nơi này rồng rắn lẫn lộn, trai gái hỗn tạp, lúc Dương Minh vào, liền không chịu nổi không khí ở đây.



Tuy rằng trước đó không lâu, chính hắn cũng là một trong số những người này nhưng mà bây giờ, hắn đang đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhìn xuống cuộc sống ngày xưa của mình làm cho hắn cảm thấy xa xôi, giống như là cách một thế hệ vậy.



Nếu trong lòng không còn tình cảm với Tô Nhã, có lẽ thậm chí là hắn đã quên đi những chuyện ngày xưa?



"Còn phòng trốn hay không?" Dương Minh hỏi người phục vụ.



"Xin lỗi, tiên sinh, hôm nay đã hết phòng rồi"



"Phòng để dành cũng không còn sao?" Dương Minh biết mấy quán bar đều có phòng để dành, lỡ như vị đại ca xã hội đen nào đến thì còn phòng để chiêu đãi.



Người phục vụ do dự, quán bar này không nhỏ, hiển nhiên là còn phòng để dành rồi! Nhưng mà, hắn không nhận biết Dương Minh, theo lý thuyết, thì phòng để dành chỉ có một số khách quen và người có tiếng biết thôi.



Hắn làm phục vụ tại quán bar này cũng một năm rồi, cảm thấy Dương Minh rất lạ mắt, nhưng mà, nếu Dương Minh đã biết trong quán có phòng để dành, vậy thì chứng minh rằng người khách này có hiểu biết về nơi này, vì thế mới do dự.



Thật ra thì. Dương Minh làm gì mà biết mấy chổ này, chỉ là những quán bar lớn tại Tùng Giang đều có thói quen như vậy thôi.