Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 82 : Hình biệt trí

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


Nếu chỉ là đánh bạc bình thường, Dương Minh cũng không phản ứng dữ dội như vậy, còn đằng này rõ ràng là muốn hãm hại người! Hơn nữa, những người đến chơi đa phần đều có gia cảnh không khá giả mấy. Những kẻ có tiền như Vương Chí Đào căn bản là khinh thường loại cờ bạc này, ít nhất cũng phải được như Thiên Thượng Nhân Gian, bên trong có những sòng bài lớn, là nơi mà chỉ có những kẻ có tiền mới bước vào!



So với Lý Đại Cương, cha mẹ đều là công nhân, bình thường không cũng dám tiêu xài hoang phí. Có vẻ như Lý Đại Cương đã dâng bữa trưa của mình vào đây.



Quân tử yêu tiền, cái đó đúng, nhưng nếu dùng những trò gian lận để lừa gạt học sinh nghèo, thì đó lại là vấn đề nhân phẩm! Đối với những kẻ như vậy, Dương Minh không hề đồng tình.



"Vậy tiền trong túi áo là gì? Giấy hả?" Dương Minh châm chọc.



"?" Tên nhà cái không ngờ rằng hai trăm đồng kia cũng không thể giấu được Dương Minh, vội vàng móc ra, nơm nớp lo sợ đặt lên tay Dương Minh" Anh làm sao biết?"



"Đoán" Dương Minh thản nhiên trả lời.



"Cái gì? Đoán?" Tên nhà cái hối hận, tự nhiên lại bị một thằng học sinh lừa! Biết vậy không móc ra! Nhưng mà, nếu không lấy ra thì chắc chắn sẽ bị Dương Minh đánh cho mềm xương.



Dương Minh tiện tay đập vỡ mấy cái chén trên mặt đất, sau đó nói với tên nhà cái: "Đừng để tao gặp lại mày nữa, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy!"



"Vâng, vâng!" Tên nhà cái không dám nói chữ nào, hai thằng học sinh trước mặt to con hơn mình, hắn cũng không dám làm trái ý, vội vàng gật đầu lia lịa.



"Mẹ kiếp, không ngờ lại bị nó lừa!" Lý Đại Cương tức giận nói: "Lúc đầu tao còn nghĩ có thể thắng được tiền tiêu vặt!"



"Đưa cho hắn bốn đồng liên tục?" Dương Minh cười nói.



"Hắc hắc, trưa hôm qua thua hơn hai mươi đồng! Hôm nay đã lấy lại vốn" Lý Đại Cương ngượng ngùng nói.



Dương Minh móc trong túi ra hai trăm khi nãy đặt vào tay Lý Đại Cương: "Cái này cho mày, lần sau đừng chơi nữa, đánh bạc không phải là trò chơi của người nghèo!"



"Cho tao?" Lý Đại Cương sửng sốt: "Cái này không được đâu"
Kim Cương và Tiểu Tào không khỏi nhìn nhau! Tên này bị cái gì vậy? Đây là khách sạn à?



Phòng trà bình thường bán trà là chính, nhưng vẫn phục vụ vài món ăn trong thực đơn, ví dụ như những món ăn nhẹ.



Từ lúc Dương Minh trong trại tạm giam ra, càng không sợ trời sợ đất, Vương Chí Đào hắn cũng không sợ, nhưng bởi vì gia đình của Vương Chí Đào thuộc loại giàu có, trong xã hội lại có nhiều quan hệ, cho nên Dương Minh không điên mà đụng đến hắn!



Lúc đặt chân vào trong quán trà này, hắn đã biết chuyện hôm nay sẽ không giải quyết dễ dàng, cho nên khi nãy hắn quyết định gọi một phần bò! Tại sao? Ăn no xong còn có sức đánh nhau!



Đồ ăn đến, Dương Minh ăn một cách ngấu nghiến, Kim Cương hồ nghi hỏi: "Dương Minh, trưa nay em không ăn cơm sao?"



"Dạ" Dương Minh vội vàng đáp, khỏi cần nói, cơm ở đây ăn rất ngon, mà lại chẳng đắt tí nào



"Dương Minh, để thầy giới thiệu cho em một chút, vị này là Tào Lực Ngõa, Tào ca!" Kim Cương nói.



"Thảo Nghĩ Mã?" Còn có người gọi là thảo mụ sao? tên rất có ý nghĩa, mẹ hắn sợ người khác không biết nên mới được tên như vậy sao? Mẹ kiếp, mẹ của thằng này cũng rất ghê gớm! Dương Minh thầm nghĩ.



"Là Tào Lực Ngõa, không phải là Thảo Nghĩ Mã" Tiểu Tào tức giận, thằng học sinh này quả thật không biết sợ trời sợ đất, hay là thần kinh của nó có vấn đề? Trong tình huống như vậy mà còn có thể ăn uống phủ phê, lại còn có thể mắng người khác! Mặc dù thoạt nhìn thì nó không cố ý.



"Ồ, Tào ca, nhìn cái nón xanh của anh giống như là một ngưu nhân vậy, à không phải, là tóc xanh!" Dương Minh cố ý trêu chọc, tên này khi nãy dẫn đường cho hắn, Dương Minh buồn bực nghĩ, mẹ kiếp, da đã xanh, còn nhuộm cái đầu màu xanh, nhìn xa xa tưởng đâu cái cây xanh, tên này cũng thật là khác thường!



"Mày có ý gì?" Tiểu Tào nghe Dương Minh nói vậy, đã không nhịn được.



"Không có việc gì, em chỉ cảm giác là tên của Tào ca quả thật đặc biệt, rất có nét riêng!" Dương Minh nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào đĩa cơm.



Đây là khen sao? Tiểu Tào thấy không giống bình thường, nhưng không biết nói sao với Dương Minh! Tên này nói chuyện có vẻ chân thành, nhưng trong tiềm thức của Tiểu Tào lại cho rằng, đây là một lời khen, vì vậy cười nói: "Cũng thường thôi, người khác cũng nói như vậy mà!"