Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 847 : Ván bài
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Trịnh Thiếu Bằng và Dư Đắc Ý vào trong phòng khách quý, còn đoàn người Dương Minh và Trương Quốc Tông đi theo phía sau, cuối cung là thư ký Lưu đi vào và đóng cửa lại.
Dư Đắc Ý quét mắt nhìn người trong phòng, Trương Quốc Tông thì hắn nhận ra, còn thư kí tiểu Lưu của Trương Quốc Tông, tuy rằng không biết, nhưng cũng cho rằng là người có liên quan đến sòng bạc.
"Dư Đắc Ý, có mục đích gì, cứ nói đi" Trịnh Thiếu Bằng cũng thay đổi cách xưng hô, từ" Dư huynh" trở thành" Dư Đắc Ý"
"Nếu Trương tổng đã ở đây, tôi cũng xin nói thẳng" Dư Đắc Ý ngồi trên ghế, sau đó nói: "Đánh một trận, định thắng thua. Bên thua phải đóng cửa sòng bạc một tháng!"
Đóng cửa sòng bạc một tháng? Trịnh Thiếu Bằng sửng sốt, Trương Quốc Tông càng sửng sốt hơn! Phải biết rằng, sòng bạc mở cửa 24/24, nếu không có sự kiện đặc biệt gì thì một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có nghỉ.
Nếu đóng cửa một tháng, đó chính là một chuyện vô cùng nghiêm trọng! Đừng nói là một tháng, chỉ một ngày thôi cũng đủ thảm rồi!
Một tháng không hoạt động, thì khách hàng cũ sẽ bỏ đi hết, đến lúc đó được lợi nhất chính là sòng bạc Nam Thành. Đương nhiên, cái này cũng có cái giá, nếu Dư Đắc Ý thua, thì sòng bạc Nam Thành cũng phải đóng cửa một tháng, vậy được lợi lớn nhất chính là sòng bạc Hoa Uy!
"Thế nào? Có dám tỷ thí không?" Dư Đắc Ý không chút hoang mang nói: "Đương nhiên, các người cũng có thể từ chối, tự động nhận thua, thì chỉ cần đóng cửa nửa tháng"
"Nhưng mà, tôi cũng không cam đoan là về sau sẽ không đến khiêu chiến nữa"
Sắc mặt của Trương Quốc Tông trở nên xanh mét, nhậ thua? Nếu mình nhận thua, vậy thì làm sao lăn lộn trong giới cờ bạc ở Macao? Nhưng nếu tỉ thí với hắn, thua thật thì làm sao?
Dư Đắc Ý rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến, hơn nữa, nghe nói trình độ của Dư Đắc Ý còn cao hơn Trịnh Thiếu Bằng một chút! Nhưng chuyện đã đến mức này, phóng lao thì đành phải theo lao.
Đương nhiên, còn có thể chơi xấu, sòng bạc Nam Thành cũng đâu phải là chính phủ Macao, cho dù mình không đóng cửa, thì hắn cũng không thể cưỡng chế kinh doanh được. Nhưng, nếu mà như vậy, mình sẽ càng không thể sống yên được trong ngành cờ bạc! Bởi vì mình đã phá hủy quy tắc của ngành!
Dương Minh thật ra có thể giúp đỡ, một trăm Dư Đắc Ý cũng không phải là đối thủ của hắn! Nhưng, vấn đề nằm ở chổ, giúp như thế nào?? Mình không thể gian lận giúp Trịnh Thiếu Bằng được, như vậy là phá quy tắc.
Mà bay giờ đổi người càng không được, làm gì có ai cá cược, thấy không ổn liền đổi người đâu? Nếu truyền ra ngoài, không làm cho người ta cười rụng răng cũng lạ!
Dương Minh nhíu mày, hắn đang suy nghĩ cách giúp cho gia đình của Hoàng Nhạc Nhạc vượt qua khó khăn, nhưng không biết nên làm thế nào.
Nói thật, Hoàng Nhạc Nhạc đến với mình, cho đến bây giờ cũng chưa từng để ý đến gia thế hay năng lực của mình, tuy rằng Hoàng Nhạc Nhạc không cần, cũng không nhắc đến, nhưng Dương Minh cũng không thể không làm gì được.
Có đôi khi, lý tưởng và sự thật là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Nhạc Nhạc thì không cần, nhưng người nhà của nàng thì sao? Bọn họ sẽ cho phép Nhạc Nhạc đi theo một thằng đàn ông" không có cái gì gọi là" sao?
Cho nên, vì không muốn để cho Hoàng Nhạc Nhạc gặp phiền toái về sau, đơn giản là cứ làm chút gì đó, làm cho mình biểu hiện một chút năng lực ra ngoài.
Bây giờ nếu mình không thể lên sân khấu, vậy không bằng cứ xài chiêu rút củi khỏi đáy nồi, Dư Đắc Ý không phải đến từ sòng bạc Nam Thành sao? Vậy mình sẽ đến chổ đó chơi một chuyến!
Đến lúc đó, để xem bọn họ còn tâm tư để đối phó với Hoa Uy hay không, kết quả tệ nhất cũng chỉ là hòa.
Cho dù Nam Thành có cao thủ gì đó tọa trấn, Dương Minh cũng không sợ.
Gió đông thổi, trống trận vang (nguyên văn là đông phong xuy, chiến cổ lôi – câu nói nổi tiếng để nói về trận Xích Bích)
"Có muốn nhìn xem thế nào mới gọi là thần bài không?" Dương Minh bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Trương Tân.