Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 855 : Giáo huấn

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


Dù sao Hoàng Nhạc Nhạc cũng là con gái, bị ép xe nhất thời giật mình, vội dùng chân nhấn phanh lại, chiếc xe lạng qua lạng lại trên đường, còn sắc mặt của nàng thì sợ đến mức tái nhợt.



"Người nào vậy, thật là thiếu đạo đức!" Vương Mi cau mày mắng to một câu.



Tuy rằng chiếc xe phía trước đã đi xa, nhưng mà Dương Minh lại có thể nhìn thây rõ ràng, đó là một chiếc Porche màu đỏ, trên xe có một nam một nữ, có vẻ rất là bố" náo", khi xe đi qua, thằng lái xe còn dựng ngón giữa lên, chỉ là do xe bọn họ đi quá nhanh, cho nên Hoàng Nhạc Nhạc không nhìn thấy rõ mà thôi.



Dương Minh nhìn thấy khẽ nhíu mày, bất luận là ở đâu, cũng có người đáng ghét làm những chuyện khiến cho người ta chán ghét.



"Hay là để anh lái" Dương Minh thấy Hoàng Nhạc Nhạc sợ không nhẹ, vì thế an ủi.



"Không sao đâu, sắp đến rồi" Hoàng Nhạc Nhạc cười nói.



Lúc này, có một chiếc xe cảnh sát chạy ngang qua, thấy xe của Hoàng Nhạc Nhạc dừng lại giữa đường, nên lại hỏi: "Có chuyện gì à? Cần hỗ trợ không?"



"Không có gì, vừa rồi có người lái xe không đàng hoàng, làm tôi giật cả mình" Hoàng Nhạc Nhạc khoát tay nói.



Người cảnh sát giao thông gật đầu, dặn Hoàng Nhạc Nhạc lái xe cẩn thận, không cần để ý đến những người lái xe không có đạo đức ấy.



Công viên Nam Loan nằm ở vị trí Tư Các binh doanh trước kia, cho nên được gọi thêm là Tư Các hoa viên.



Công viên này được chia làm hai phần cao thấp. Phần thấp là phố Nam Loan cùng với phố Gia Lạt. Phần cao lại được chia làm hai cấp, có thềm đá nối kết với phố gia lạt và phố Đông Vọng Dương Tân.



Phần cao trên của công viên Nam Loan nằm trên khu đồi Đông Dương Vọng, xây theo lối kiến trúc hình trụ, cao hai tầng, có đài tưởng niệm về những người đã hy sinh trong chiến tranh thế giới thứ hai và cuộc nội chiến năm xưa, bên ngoài vòm trụ ấy bốn phía đều là cửa sổ, trên mỗi vách tường đều được điêu khắc tinh xảo, đỉnh của tòa trụ có hình dạng vương miện, có đểm hấp dẫn du khách. Chẳng qua bây giờ đang trong thời kì tu sửa lại do bị xói mòn của thời gian.



Hoàng Nhạc Nhạc đậu xe tại bãi để xe của công viên, trùng hợp là chiếc Porche màu đỏ kia cũng đã có mặt, nhưng mà người trên xe đã rời đi.



Lúc ấy Hoàng Nhạc Nhạc không nhìn thấy biển số, cho nên cũng chẳng nghĩ nhiều, xe giống nhau rất nhiều, cho nên không nhất định là chiếc xe kia.



Bốn người cùng vào trong công viên, bởi vì Vương Mi có mang theo máy ảnh, cho nên bốn người chụp không ít hình, chụp hình của Dương Minh, Trương Tân và Hoàng Nhạc Nhạc, hay hình của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, hoặc của Trương Tân và Vương Mi. Rồi sau đó Trương Tân cầm máy chụp hình lung tung, thoạt nhìn có vẻ tùy ý, nhưng mà cái ngẫu hứng này lại thấy đẹp hơn là những tấm ảnh được chụp chuyên nghiệp.



"Này, thằng kia, tránh ra một chút, mày cản người ta chụp hình, không thấy sao?" Trương Tân đang chụp hình của Dương Minh và Hoàng Nhạc Nhạc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét to.




"Không phải chỉ là một cái thẻ nhớ thôi sao, cần gì phải vậy, bây giờ thẻ nhớ cũng rẻ, mua cái khác là được!" Cô gái bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường vì sự keo kiệt của người thanh niên.



"Mẹ kiếp, cô thì biết cái gì, trong đó có ảnh nude của tôi!" Người thanh niên hét lớn.



"Ảnh nude? Anh cũng có sở thích này hả?" Cô gái nghe xong, liền cười nói.



"Nếu cái này truyền ra ngoài, danh tiếng của tôi." Người thanh niên kia buồn bực, bắt đầu lục lội túi đồ của mình.



"Có gì đâu, cùng lắm thì anh trở thành nam diễn viên sex thôi!" Cô gái nhún vai cười ầm lên nói.



"Cười, cười, cười cái con mẹ cô, ảnh chụp lúc chúng ta XX trong khách sạn cũng có trong thẻ đó!" Người thanh niên mắng.



"Anh nói cái gì? Đồ vô sỉ!" Cô gái liền giơ tay tát hắn một cái.



Người thanh niên kia cũng không hiền, cả hai người nhất thời nhào vào cấu xé nhau: "Chính cô tự nguyện XX với tôi, con đĩ, xứng đáng!"



Trương Tân, Vương Mi và Hoàng Nhạc Nhạc đứng cách đó thì cười ngửa cười ngang, thiếu chút nữa đã chết vì cười, chỉ có Dương Minh là hứng thú xem hai người biểu diễn thôi.



"Lão đại, mày thật tàn nhẫn nha!" Trương Tân vừa cười vừa nói: "Chiêu này thật ra ghê gớm!"



"Sao tao biết trong thẻ còn có cái đó chứ?" Dương Minh nhún vai, vô tội nói.



"Hắc hắc, buổi tối về khách sạn phải xem mới được" Trương Tân cười nói.



"Quên đi, có gì đẹp đâu" Dương Minh lắc đầu, ném cái thẻ xuống đất, dùng chân đạp nát nó, cái tẻ bị nát bét, hiển nhiên là không thể hồi phục lại được, rồi nói: "Làm cho chúng lo lắng vài ngày đi, người như vậy cần phải giáo huấn"



Trương Tân tiếc nuối nhìn cái thẻ nhớ bị đạp nát, thất vọng nói: "Tao còn muốn tung lên mạng nữa là!"



"Bớt nhãm đi, đừng làm trò!" Dương Minh trách: "Đi thôi, mặc kệ họ"