Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 867 : Giải tỏa
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Bây giờ nghe Dương Minh nói đến vợ, con, trong lòng nàng vừa vui vừa xấu hổ. Nếu Dương Minh nói như vậy, nói rõ trong lòng hắn quan tâm dến nàng.
"Bây giờ là sinh viên, sau này là vợ mà" Dương Minh nói: "Đi thôi, em không nói thì anh nói với cô chú"
Nói xong hắn cầm tay Lâm Chỉ Vận đi đi về phía nhà nàng. Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ đành phải đi heo hắn.
Lâm Trường Thanh cũng biết con gái về muộn, lúc này lão đang đi dạo quanh cửa nhà xem con gái đã về chưa. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dương Minh và Lâm Chỉ Vận tay trong tay đi tới, Lâm Trường Thanh vội vàng gọi: "Dương Minh, Chỉ Vận"
"bố" Lâm Chỉ Vận bị Dương Minh cầm tay đi vào nên có chút xấu hổ. Chẳng qua Dương Minh lại lớn tiếng gọi: "Lâm thúc"
"Mau vào nhà" mấy hôm rồi Lâm Trường Thanh không gặp Dương Minh nên nhiệt tình kéo hắn vào phòng.
Dương Minh đã coi nhà Lâm Chỉ Vận như nhà mình.
"Tiểu Dương, cháu và Chỉ Vận đã ăn chưa thế?" Lâm Trường Thanh đóng cửa rồi nói: "Chú đi nấu mì cho hai đứa nhé? "
"Không cần đâu chú. Cháu và Chỉ Vận đã ăn thịt bò nướng ở công ty rồi" Dương Minh xua tay nói: "Cháu đưa Chỉ Vận về, ngồi một lát là cháu về"
"Ồ, ăn là được rồi" Lâm Trường Thanh gật đầu rồi nói với vợ: "Bà nói, bà mang hoa quả lên cho Tiểu Dương"
"Lâm thúc, không cần đâu ạ" Dương Minh vội vàng nói.
"Ha ha, còn khách khí với chú làm gì" Lâm Trường Thanh cười nói.
"Đúng ạ. Cháu không ăn là do đã no chứ không khách khí gì mà" Dương Minh nói theo Lâm Trường Thanh.
"Thằng bé này" Lâm Trường Thanh lắc đầu nói: "Đúng, bà nó, bà không cần làm nữa. Tiểu Dương không muốn ăn thì thôi"
"Lâm thúc, cháu nghe Chỉ Vận nói nơi này sẽ giải tỏa?" Dương Minh bắt đầu nói chuyện.
"Đúng thế, muộn nhất là sang xuân sẽ làm. Nơi này sẽ bị giải tỏa hết" Lâm Trường Thanh gật đầu nói: "Nơi này đừng nhìn cũ kỹ nhưng có phong thủy rất tốt. Nếu nơi này mà xây thành nhà cao cấp thì giá không rẻ"
"Không trả thì không phải thanh toán chứ sao?"
"Nơi này trước đây là nhà Vương Chí Đào mở mà" Trương Tân vẫn hơi nhớ: "Không phải bây giờ thành tài sản của Báo ca rồi chứ?"
"Ừ" Dương Minh dập máy. Bây giờ nói đó là tài sản của hắn thì lại phải giải thích với Trương Tân, hắn không rảnh như vậy.
Lái xe về khu nhà dành cho công nhân xí nghiệp ô tô Tùng Giang, Dương Minh có chút ngạc nhiên phát hiện mấy ngày không về mà tấm biển đã thay đổi sang" Tiểu khu Danh Dương". Các thiết bị công cộng bên trong cũng được đổi mới.
Dương Minh vừa lái xe tiểu khu thì phát hiện ở trong đã bố trí một trạm gác. Một bảo vệ đi ra ngăn xe Dương Minh lại: "Không phải xe của tiểu khu thì không được phép đi vào"
"Tôi là dân ở tiểu khu" Dương Minh cười khổ một tiếng.
"Anh là nhà nào? Sao tôi chưa thấy cậu?" bảo vệ nhìn Dương Minh rồi nói.
"Tôi ở phòng 604" Dương Minh toát mồ hôi mà nói"
Bảo vệ rút sổ đăng ký ra rồi kiểm tra. Khi thấy phòng này hắn không khỏi kinh ngạc rồi trầm giọng nói với Dương Minh: "Tôi nói anh có bịa chuyện không vậy. Phòng đó là nhà của chủ tịch Dương chúng tôi, người nhà của chủ tịch tôi đều biết. Sao tôi chưa từng thấy anh?"
Bảo vệ này nghĩ rằng Dương Minh không có chỗ đỗ xe nên muốn chạy vào đây đỗ cho an toàn.
"Tôi cũng họ Dương" Dương Minh dở khóc dở cười.
"Anh cũng họ Dương? Anh họ Dương cũng không phải là người nhà chủ tịch?" Bảo vệ nhìn Dương Minh rồi không nhịn được nói: "Được rồi, anh mau đi đi"
"Chờ chút, tôi chưa nói xong" Dương Minh cười khổ nói: "Tôi nói là tôi họ Dương, bố tôi là chủ tịch Dương mà anh nói"
"Gì?" bảo vệ sửng sốt. Hắn lập tức nhớ mình đã nghe người ta nói chủ tịch Dương có một con trai đã đi ra ngoài mấy ngày: "Anh là con của chủ tịch?"
"Không giả đâu" Dương Minh thấy bảo vệ chấp hành tốt nhiệm vụ như vậy nên khá vui vẻ.