Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 880 : Ký ức về Lam Lăng

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


Chẳng qua không đợi Dương Minh giải thích, Hạ Tuyết đã nói: "Cậu đúng là ngang bướng. chẳng qua may nhờ như vậy nên hai chúng ta mới thoát nạn"



Dương Minh ho khan một tiếng thầm nghĩ đúng là thoát nạn.



Lúc này Dương Minh không có tâm trạng giải thích với Hạ Tuyết. Chuyện vừa nãy quá quái lạ, nếu như một người thấy ảo giác thì thôi, nhưng vấn đề bây giờ là hai người đều thấy.



Rốt cuộc là lực lượng gì khiến hai người cùng có ảo giác? Đương nhiên có thể loại trừ khả năng ánh sáng bức xạ từ biển. Tùng Giang mặc dù là thành phố gần biển nhưng bây giờ lại đang là ban đêm thì sao xuất hiện tình hình đó.



Dương Minh đã đọc lướt qua về tài liệu liên quan đến các khả năng sinh ra ảo giác của Phương Thiên. Trong đó có cách dùng thuốc mê để tạo ảo giác. Nhưng Dương Minh và Hạ Tuyết ngồi trong xe nên không thể bị đánh thuốc mê.



Còn một khả năng đó là vu thuật. Vu thuật thực tế là những loại pháp thuật quỷ dị, trong đó có Cổ thuật.



Về Cổ thuật thì bản thân Dương Minh đã trải nghiệm. Chờ chút, chẳng lẽ hắn và Hạ Tuyết bị người hạ Cổ?



Trước kia lúc ở trên giường chơi với Lam Lăng thì nàng đã làm ảo thuật với hắn, làm cho hắn không thể bắt được nàng. Sau đó Lam Lăng nói đây là ảo thuật rất đơn giản. rất nhiều người trong tộc nàng đều biết phép thuật này, rất dễ dàng có thể làm người ta sinh ra ảo giác.



Nhưng sao mình không bị ảo giác mê hoặc? Dương Minh còn nhớ kỹ lúc ở trên giường hắn không thể bắt được Lam Lăng mà. Chờ chút, Dương Minh đột nhiên nghĩ ra một chuyện quan trọng.



Hắn đã trúng Tâm cổ của Lam Lăng. Lam Lăng hình như vô tình đã nói cho hắn biết chỗ lợi và chỗ hại của trúng Tâm cổ. Chỗ tốt là ngoài Lam Lăng và bà ngoại nàng, những người khác không thể hạ Cổ với Dương Minh. Lúc ấy Dương Minh không quá để ý nên không nhớ rõ Lam Lăng nói như thế nào. Bởi vì một người cả đời gặp Cổ một lần đã hiếm thấy, ai có thể trúng hai lần chứ?



Bây giờ Dương Minh nghĩ thì thấy rất có thể đã bị trúng cổ/ Hắn bởi vì có Tâm cổ nên miễn dịch, Hạ Tuyết lại khác nên bị mê hoặc.



Nghĩ đến đây Dương Minh vội vàng dùng dị năng nhìn quanh xem có ai ẩn nấp không? Nhưng đáng tiếc trên đường này ngoài xe của hắn ra thì không còn ai khác.



Quan sát xa hơn thì không cần. Hai bên đường đều là nhà dân nên nhất định có người. Dương Minh không thể cẩn thận dò xét từng người, từng nhà.




Trần A Phúc vuốt ngực, trong lòng thầm bực bội sao lúc nào cũng gặp khắc tinh thế này. Mỗi lần giả quỷ trước mặt thằng Dương Minh đều không có hiệu quả. Nếu bị hắn bắt được thì xong rồi.



Trần A Phúc không rõ tại sao mình thi triển Cổ thuật lại không có hiệu quả với Dương Minh. Chẳng những không có hiệu quả, hắn sau khi hiểu rõ lại còn dám về điều tra.



Nếu là người khác thì sớm sợ mà chạy rồi, nhưng Dương Minh này quá to gan nên gần như không biết thế nào là sợ. Dương Minh về điều tra, Trần A Phúc liền sợ.



Hắn sợ Dương Minh phát hiện ra hắn nên cuộn mình vào góc tường không dám động. Hắn lén nhìn qua cửa sổ thấy Dương Minh rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.



Gần đây cảnh sát điều tra quá gắt nên Trần A Phúc không dám ra ngoài hành động.



Tòa nhà Trần A Phúc đi thông đến khu Bằng Hộ. Khu đó không nhiều người có tiền, ít xe nên tối không có mấy người lái xe qua đây.



Hôm nay khó khăn lắm mới thấy cơ hội. Hắn thấy một chiếc xe tải đi qua dưới nhà nên nghĩ sẽ thực hiện được, không ngờ lại là Dương Minh.



Trần A Phúc đúng là đang buồn bực. Hữu Trưởng lão đang không ngừng giục hắn, bảo hắn mau chuẩn bị xác chết để hắn luyện công phu. Đối với Hữu Trưởng lão, Trần A Phúc rất sợ. Người kia không phải người, có lực lượng rất khó hiểu.



Trần A Phúc mệt mỏi ngồi đó. Mấy lần dọa người gần đây hắn không còn sung sướng như trước mà giống như thi hành nhiệm vụ vậy. Càng bị giục, Trần A Phúc càng bực bội.



Hắn thậm chí nhớ đến cuộc sống hồi cấp ba. Mặc dù mỗi ngày đều làm thằng theo đuổi Vương Chí Đào nhưng cũng có việc để làm. Không giống như bây giờ, ngày nào cũng sợ bị bắt.



Đúng thế, Trần A Phúc chỉ thích dọa cho người ta sợ mà thôi. Nhưng khi vụ án Quỷ lan rộng khiến cảnh sát rất coi trọng. Trần A Phúc sợ cảnh sát tìm tới hắn. hắn không dám ra ngoài dọa người nữa nhưng Hữu Trưởng lão lại bắt hắn ra ngoài.



Nhất là vừa nãy nhìn thấy Dương Minh làm Trần A Phúc rất sợ. Nếu bị Dương Minh phát hiện mình vừa dọa hắn thì có lẽ bị hắn đánh chết.