Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 915 : Dám tỷ thí không?
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
"Ai cần anh mua" Vương Tiếu Yên hừ lạnh một tiếng mà nói.
Nhưng nhân viên thu ngân lại nghĩ hai người đang cãi nhau nên không để ý, rất nhanh tính giá tiền rồi nói: "Tổng cộng là 3684 tệ"
"Đây" Dương Minh đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân, điều này làm Vương Tiếu Yên đang chuẩn bị trả tiền càng thêm giận.
Hơn nữa dù là nàng trả thì cũng không biết nên trả bao nhiêu. Bởi vì trong đó có cả tiền áo của Dương Minh mà.
Nhân viên thu ngân cầm thẻ thanh toán và đưa cho Dương Minh ký tên rồi đưa cho bọn họ mấy cái túi để nhét áo vào.
"Đi thôi" Dương Minh đưa chiếc túi lớn cho Vương Tiếu Yên, hắn dùng túi nhỏ nhét áo lông cho Chu Giai Giai vào.
Vương Tiếu Yên tức tối cầm lấy túi nhét áo của mình vào. Vương Tiếu Yên vốn không muốn lấy chiếc áo này, nhưng đây lại là chiếc cuối cùng trong mẫu mà nàng thích. Nếu hôm nay không lấy thì mai sẽ có người khác mua thì sao?
Cho nên Vương Tiếu Yên mặc dù tức giận nhưng không thể làm gì được. Nàng chuẩn bị đợi sau khi ra cửa sẽ nói với Dương Minh. Ra khỏi cửa hàng, Vương Tiếu Yên lạnh giọng nói với Dương Minh: "Anh chờ chút"
"Chuyện gì vậy?" Dương Minh sửng sốt dừng lại.
"Dương Minh, lát nữa chúng ta nói chuyện một lát được không?"
"Nói chuyện, được đó"
Hai người ra khỏi siêu thị, đến bãi đỗ xe Dương Minh nói: "Vào xe tôi nói chuyện, bên ngoài khá lạnh"
Vương Tiếu Yên do dự một chút rồi nói: "Được rồi, anh dẫn đường đi" nàng mặc dù không thích đi nhưng lại nghĩ Dương Minh cũng không thể làm gì được mình mà. Hơn nữa nếu Dương Minh dám làm loạn thì Vương Tiếu Yên sẽ trực tiếp giết hắn hoặc cho một bài học nhớ đời. Vương Tiếu Yên rất tự tin vào thân thủ của mình.
Dương Minh gật đầu mở cửa xe mời Vương Tiếu Yên vào trước.
Sau khi Vương Tiếu Yên lên xe, Dương Minh đóng cửa rồi mới lên xe.
"Có chuyện gì cần nói ư?" Dương Minh cười cười bật điều hòa.
"Dương Minh, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Tiếu Yên lạnh lùng nói: "Anh không cảm thấy mình quá vô sỉ ư?"
"Dương Minh, tôi và anh không đội trời chung" Vương Tiếu Yên hừ một tiếng rồi xuống xe: "Hai giờ sáng, tôi đợi anh. Anh mà không đến thì tôi phá hỏng nhà anh"
Mẹ nó chứ, còn bá đạo hơn mình? Cô nàng này đúng là nhân tài trong hắc đạo.
"A? Chờ chút?" Vương Tiếu Yên đột nhiên nghĩ ra cô ả chỉ nói hai giờ sáng mà không nói địa điểm. như vậy hắn tìm cô ta như thế nào?
"Còn chuyện gì?" Vương Tiếu Yên quay đầu lại hỏi.
"Cô chưa nói địa điểm mà?"
"Ở nhà tôi. Anh sang nhà tìm tôi"
Vương Tiếu Yên thở phào nhẹ nhõm vì không phải Dương Minh đổi ý.
"Ồ, nhà cô ư. Mặc dù tôi rất đứn đắn, không thích làm chuyện mập mờ ở nhà con gái. Nhưng đây là cô yêu cầu đó" Dương Minh cười hắc hắc mà nói.
"Vô sỉ" Vương Tiếu Yên mắng xong xoay người rời đi.
Dương Minh nhìn theo Vương Tiếu Yên thầm mắng một câu: "Con ả này sao cứ mắng mình vô sỉ vậy? Đúng là có chút khó hiểu"
Dương Minh lái xe chạy đến bệnh viện. cũng may từ lúc hắn đi mua đến bao giờ chỉ gần tiếng.
Lúc này Lý di đang ngồi một chút nghỉ ngơi, Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai đang ngồi trên giường nói chuyện gì đó.
Xem ra Trần Mộng Nghiên đang nói chuyện năm qua với Chu Giai Giai, còn nhắc cho Chu Giai Giai một vài thói quen khi là sinh viên.
Chu Giai Giai ngồi đó chăm chú lắng nghe, Trần Mộng Nghiên lại cẩn thận nói. Hai người như giáo viên và sinh viên vậy.
"Mộng Nghiên, Giai Giai, anh mua áo về rồi" Dương Minh vào phòng bệnh rồi bỏ túi xuống.
"Mua rồi à" Trần Mộng Nghiên đứng dậy cầm lấy túi: "Em sợ siêu thị đóng cửa nên định gọi điện cho anh về nhà em lấy cũng được"