Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 917 : Không cố ý
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Lý di nấu ăn khá ngon. Mặc dù trong tủ lạnh không có nhiều thức ăn nhưng một bát mì nóng hổi đi lên cũng khiến của Trần Mộng Nghiên và Dương Minh đều thèm thuồng.
Chu Giai Giai đúng là rất đói nên cầm bát ăn. Bát mì rất nhanh đã hết.
"Ngon quá" Chu Giai Giai không nhịn được mà khen: "Em còn nhớ lúc nhỏ học một bài văn tên là một bát mì Dương xuân, chẳng qua phương bắc hiếm có loại mì Dương xuân này. bây giờ ăn được đúng là mùi vị em vẫn tưởng tượng"
"Cô thích ăn là được rồi, về sau tôi sẽ thường xuyên nấu" Lý di nghe Chu Giai Giai khen liền vui vẻ nói: "Quê tôi ở Thượng Hải cho nên cũng biết nấu món này. Chẳng qua phương Bắc đúng là không có loại mì Dương xuân"
"Lý di, xem ra làm thuê cho cháu là thui chột tài năng của cô. Cô mà mở quán thì một tháng lãi rất nhiều"
"Tôi không được đâu, tôi không biết kinh doanh. Nếu mở quán chắc lỗ vốn" Lý di vội vàng nói: "Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt"
Chu Giai Giai ăn xong, Lý di cầm bát đi. Dương Minh nhìn đồng hồ thấy Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai nên đi nghỉ vì thế nói: "Mộng Nghiên, em ở đây với Giai Giai. Còn chỗ Trần thúc."
"Em đã gọi điện cho bố là mình sẽ không về" Trần Mộng Nghiên nói.
"Ừ, vậy anh đi về đây" Dương Minh nói xong liền vẫy vẫy tay với Chu Giai Giai: "Giai Giai, em ngủ ngon đó"
Chu Giai Giai đỏ mặt, cúi đầu lí nhí nói: "Anh đi cẩn thận"
Dương Minh gật đầu, hắn cũng muốn cho Chu Giai Giai thời gian làm quen với cuộc sống này. bây giờ có Trần Mộng Nghiên tâm sự với Chu Giai Giai, đây là biện pháp rất tốt.
Dương Minh ra ngoài liền đi đến nhà Vương Tiếu Yên. Hắn thấy biệt thự đã sáng đèn, xem ra Vương Tiếu Yên đã về.
Dương Minh ấn chuông cửa nhưng thấy một lúc không ai ra mở cửa. hắn đúng là hơi giận.
Mẹ nó chứ, con ranh này bảo mình sang tìm bây giờ ấn chuông cửa lại không mở? Đèn sáng cơ mà.
Dương Minh nhún vai thầm nghĩ đừng trách tôi. Cô không mặc đồ chạy loạn, tôi chỉ vô tâm mà thấy thôi.
Vương Tiếu Yên đúng là muốn giết chết Dương Minh. Người này không ngờ thấy hết cơ thể mình. Vương Tiếu Yên nghiến răng nghiến lợi muốn móc mắt Dương Minh ra.
Khóa cửa phòng tắm, Vương Tiếu Yên vỗ vỗ ngực rồi thầm nghĩ nên đối phó với Dương Minh như thế nào. Thiên đường có cửa mà không đi mà chạy tới địa ngục.
Vương Tiếu Yên này dễ ăn hiếp như vậy sao? Nàng vốn chỉ định cho Dương Minh một bài học nhưng bây giờ cơ thể đã bị tên dê xồm này xem, Vương Tiếu Yên sao có thể dễ dàng tha cho Dương Minh?
Một lúc sau Vương Tiếu Yên mới lấy lại bình tĩnh. Nhưng nàng đã quyết định lát nữa nếu có cơ hội thì sẽ phải cho Dương Minh thành thái giám. Nếu không không thể giải cơn hận trong lòng.
Chẳng qua Vương Tiếu Yên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng. Ở phòng tắm không có quần áo để thay. Quần áo của nàng để ở phòng ngủ mà.
Mà Dương Minh ngồi bên ngoài thì nàng không thể về phòng ngủ mà.
"Dương Minh, anh xuống dưới, tôi phải về phòng ngủ thay đồ" Vương Tiếu Yên cố làm cho mình bình tĩnh một chút, không thể để Dương Minh biết nàng muốn hại hắn.
"Ồ, được" Dương Minh cũng không phải loại người thích nhìn trộm kẻ khác, vừa nãy chỉ là tình cờ mà thôi. Dương Minh không đoán trước sẽ như vậy mà, nên hắn lập tức đồng ý xuống lầu.
Vương Tiếu Yên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, đợi một lúc không thấy âm thanh rồi mới lặng lẽ mở một khe hở ra nhìn thì không thấy Dương Minh ở bên ngoài.
Vương Tiếu Yên thở phào nhẹ nhõm mở cửa phòng chạy nhanh về phòng mình. Sau khi vào phòng, nàng khóa chặt cửa lại.
Vương Tiếu Yên vỗ ngực và mặc quần áo. Lát nữa nàng phải cho tên Dương Minh kia biết thế nào là lễ độ.
Vương Tiếu Yên tức giận mà nghĩ như vậy.