Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 934 : Liên hợp thất bại

Ngày đăng: 11:34 19/04/20


"Tặng hoa cho em em còn không muốn?" Dương Minh lười biếng ngồi dậy, cầm bó hoa lên.



"Chỉ là sự nhầm lẫn của anh, dùng hoa để lấy lòng người đẹp, nhưng không ngờ gửi nhầm qua cho em thì có"



"Haha, sao thế, ghen à?" Dương Minh nhìn bộ dáng của Vương Tiếu Yên, liền chọc nàng.



"Ai thèm ghen" Vương Tiếu Yên liếc nhìn Dương Minh một cái: "Ai thèm hoa của anh chứ?"



Tuy rằng ấn tượng của Vương Tiếu Yên đối với Dương Minh không tốt lắm, nhưng bây giờ hai người đã trở thành tình nhân, cho dù giữa hai người không có cảm tình, nhưng Vương Tiếu Yên cũng hy vọng Dương Minh ngẫu nhiên vẫn có thể có một chút lãng mạn, bởi vì dù sao nàng cũng là một cô gái mà, cũng có một chút hư vinh nho nhỏ.



Huống chi, Vương Tiếu Yên cũng rõ ràng một điều, nàng, không thể có cái gì gọi là tình yêu cả. Tình yêu đối với một sát thủ, thậm chí là một vật hy sinh cho lợi ích của gia tộc mà nói, cũng rất xa xỉ.



Cho nên, những ngày ở cùng mình một chổ, có lẽ sẽ là một kỉ niệm đẹp để ngày sau còn nhớ lại, để bù đắp cho chổ trống của mối tình đầu.



"Tặng cho em, tiểu Yên Yên" Dương Minh đứng dậy, ôm lấy vai của Vương Tiếu Yên, đưa hoa đến trước mặt nàng.



"Em không thèm!" Tuy rằng ngoài miệng Vương Tiếu Yên nói vậy, nhưng vẫn cầm lấy hoa, chẳng qua, mặt vẫn đỏ lên, nói: "Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là người hợp tác với anh, cho nên mới nhận hoa của anh thôi"



"Hợp tác cũng có thể trên giường?" Dương Minh cười dâm, nói.



Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, tại sao tên này lại đáng giận như vậy chứ? Cho nên nói: "Những lúc giải quyết nhu cầu sinh lúc cho anh, em sẽ lấy tay giải quyết"



"A?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Trời đất, còn có vụ này nữa hả? WTF!"



"." Vương Tiếu Yên nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, căm tức nói: "Anh đừng nói cho em biết, anh chưa từng xốc lọ?"



Dương Minh thầm than, cô bé này quả thật rất kinh hãi. Loại chuyện này mà cũng có thể nói ra khơi khơi, chẳng qua, trong lòng Dương Minh liền lung lay, bởi vì trước kia Vương Tiếu Yên ở cùng Triệu Oánh, không biết Triệu Oánh có như vậy không?



"Cái bản mặt gì thế? Sao có vẻ dâm dâm?" Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh, nhíu mày nói.



"Không có gì, không có gì." Dương Minh cười nói: "Anh chỉ là chưa thấy con gái làm như thế nào, hay là em làm thử cho anh coi?"



"Cút ngay!" Mặt của Vương Tiếu Yên đỏ lên, nàng không ngờ Dương Minh còn có thể đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy.



"Nếu em không sờ, vậy để anh giúp." Dương Minh bị mấy câu nói của Vương Tiếu Yên làm cho ngứa, vì thế tiếp tục vô sỉ nói.



"Dương Minh, anh muốn chết như thế nào?" Vương Tiếu Yên liếc nhìn Dương Minh một cái, hất tay của Dương Minh trên vai mình ra.



"Anh muốn bị em nhún chết!" Dương Minh trả lời.



Vương Tiếu Yên nghe không hiểu, hỏi lại: "Nhún cái gì đế? Nhún như thế nào thì chết?"



"Thì giống như tối qua vậy, nhún lên nhún xuống." Dương Minh giải thích.



"." Vương Tiếu Yên thật sự là bó tay rồi, nhưng mà, cãi nhau với Dương Minh một hồi cũng làm cho trong lòng thoải mái không ít, ít nhất là làm cho những thứ như lợi ích gia tộc trở nên dần mơ hồ.
Cũng như những lần đi đòi nợ, mỗi lần đi, Ngưu tổng đều phải làm mặt cười cười.



Bây giờ, Bạo Tam Lập đã nói như vậy, vậy thì chẳng khác nào mình là bạn của Báo ca, về sau đi đòi tiền, ai mà dám không nể mặt? Không nể mặt mình tức là không nể mặt Báo ca, ở Tùng Giang phỏng chừng là không có người nào to gan như vậy đâu, không ai dám đối đầu với Báo ca cả!



Cúp điện thoại của Ngưu tổng, Bạo Tam Lập bắt đầu cân nhắc đến chuyện của Ngụy Đức Khang, người này xem ra không đánh là không được, ngay cả tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương mà cũng dám có chủ ý!



Chẳng qua, trước khi làm việc, Bạo Tam Lập vẫn muốn xin chỉ thị của Dương Minh một chút, vì thế, Bạo Tam Lập gọi điện kể lại những lời của Ngưu tổng cho Dương Minh nghe, sau đó hỏi: "Dương ca, chuyện này nên làm gì bây giờ? Có nên đi đập Ngụy Đức Khang một trận không?"



Dương Minh nghe xong, nhất thời nhíu mày, tên Ngụy Đức Khang này muốn đối phó với tập đoàn Danh Dương? Lá gan lớn quá rồi! Cho nên vừa bực nhưng lại vừa mắc cười, nói: "Được rồi, anh thấy nên làm thế nào thì làm đi!"



Bạo Tam Lập biết, nếu Dương Minh đã nói như vậy, tức là đã giao mọi chuyện qua cho mình, vì thế nói: "Được, Dương ca, tôi hiểu rồi!"



Nguy Đức Khang đang tức giận vì Ngưu tổng dám từ chối lời đề nghị hấp dẫn của mình, thì điện thoại trên bàn vang lên, Nguy Đức Khang không muốn nghe, nhưng lai sợ là mối làm ăn nào đó gọi điện đến, vì thế đành phải nghe: "Alo, xin chào, tôi là Ngụy Đức Khang!"



"Mày là Ngụy Đức Khang? Khá lắm!" Bạo Tam Lập cười lạnh một tiếng: "Tao đang tìm mày đó!"



"Mày là ai?" Ngụy Đức Khang thấy đối phương nói chuyện như vậy, nhất thời không vui, vừa rồi mới tức giận Ngưu tổng xong, cho nên bây giờ tâm tình chưa được tốt cho lắm!



"Tao là Bạo Tam Lập!" Bạo Tam Lập nói: "Nghe nói mày muốn đối phó tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương?"



"A." Ngụy Đức Khang sửng sốt, không biết Bạo Tam Lập làm sao mà biết tin này, chợt nhớ ra, chắc chắn là do Ngưu tổng mật báo, trong lòng tức giận, chẳng qua cũng có chút buồn bực, chuyện này có liên quan gì đến Bạo Tam Lập đâu? Liền hỏi: "Báo ca. xin chào. không biết ngài nghe tin này ở đâu?"



Cho dù tâm tình của Ngụy Đức Khang không tốt, thì bây giờ cũng không dám phát hỏa với Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập là người như thế nào, Ngụy Đức Khang trêu chọc không nổi, tuy rằng hắn cũng có một chút đen, nhưng mà so với Bạo Tam Lập thì chẳng là cái thá gì.



Thủ hạ của Ngụy Đức Khang căn bản là không thể so với người của người ta, chẳng những không chuyên nghiệp, hơn nữa chẳng ai học hành ra trò gì cả. cho nên, ngữ khí của Ngụy Đức Khang cũng trở nên cung kính hơn.



"Tao biết được tin này ở đâu không quan trọng!" Bạo Tam Lập đột nhiên hừ lạnh nói: "Chẳng qua, lá gan của mày cũng không nhỏ đấy? Ngụy Đức Khang? Mày hết muốn sống rồi à? Dám xuống tay với công ty của tao?"



"Công ty của ngài?" Ngụy Đức Khang không rõ, nói: "Báo ca, ngài đang nói gì thế, sao tôi lại dám ra tay đối phó với công ty của ngài? Cho tôi vài lá gan tôi cũng không dám!"



"Tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương và công ty giải trí Danh Dương, vốn là anh em, mày động vào Danh Dương kia, không phải là động vào công ty của tao sao?" Bạo Tam Lập lớn tiếng nói: "Tao thấy mày muốn chết rồi đấy? Bây giờ tao ảnh cáo mày, nếu mày cón dám lộn xộn, tao cam đoan rằng ngày mai mày sẽ biến mất khỏi trái đất này! Tuy rằng Bạo Tam Lập tao muốn làm một người văn minh, nhưng luôn luôn có người ép tao làm chuyện không văn minh, mâu thuẫn thật!"



"a." Biết được tập đoàn Danh Dương có quan hệ với Bạo Tam Lập, Ngụy Đức Khang sửng sốt! Đột nhiên nghĩ ra, hèn chi trước đó ngữ khí của Ngưu tổng mập mờ như vậy, cho hắn một số tiền lớn mà hắn không dám lấy, thì ra là mắc bệnh táo bón nhưng không dám nói! Công ty của Bạo Tam Lập ai mà dám lộn xộn? Cái đó và muốn chết có khác nhau sao?



Trong lòng thầm mắng Ngưu tổng là thứ khốn nạn, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với mình, nếu hôm nay Bạo Tam Lập không gọi điện đến, chuyện kia không thể thu thập được, thì mình không biết là sẽ chết như thế nào?



Ngụy Đức Khang là một người làm ăn, nhưng cũng rất thức thời, mặc dù kinh doanh tại Tùng Giang nhiều năm, có chút căn cơ, nhưng ông ta cũng rất rõ, ai là người không thể đắc tội được.



Đừng tưởng bây giờ ông ta là phó hội trưởng thương hội Tùng Giang, nhưng nếu có xung đột với Bạo Tam Lập, thì phỏng chừng là sẽ không có ai đứng về phía mình, người ta vội vã phân giới hạn với mình còn không kịp nữa là, sợ mình liên lụy đến bọn họ! Điểu nay Ngụy Đức Khang rất rõ ràng.



Lúc trước muốn động vào gia đình của Dương Minh, là bởi vì hắn cảm thấy mình có thực lực đủ để động vào Dương Minh, ít nhất là lực lượng mang nhau, có thể tìm mặt mũi về.



Nhưng bây giờ muốn cũng không dám nghĩ, đấu với Bạo Tam Lập, vậy chỉ có chết thảm mà thôi, Ngụy Đức Khang không phải đồ ngốc, sau khi suy nghĩ thông suốt, liền nói với Bạo Tam Lập: "Báo ca, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết đó là công ty của ngài, nếu đã biết, có đánh chết tôi cũng không dám."