Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 937 : Thời khắc nguy hiểm
Ngày đăng: 11:34 19/04/20
Một người đàn ông đang cầm theo can xăng đứng cười gian trong một con hẻm nhỏ trước chổ bị cháy ấy không xa, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn, giống như đang thưởng thức một kiệt tác vậy.
Trên mặt của người đó có một nốt ruồi đen, rõ ràng vô cùng, trong ánh lửa chiếu rọi, có vẻ đặc biệt dữ tợn.
Hình ảnh vừa chuyển, tất cả biến mất, Dương Minh cũng trở về với hiện thực.
"Dương Minh." Bên tai truyền đến giọng nói của Trần Mộng Nghiên.
"A?" Dương Minh sửng sốt, lí trí trở về, quay đầu lại nhìn thấy Trần Mộng Nghiên đang lo lắng nhìn mình.
"Dương Minh, anh sao thế? Vừa rồi giống như bị ngốc vậy, gọi anh anh cũng không có phản ứng!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh quay đầu lại, mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà vẫn lo lắng dò hỏi.
"Không có gì." Dương Minh cười khổ lắc đầu, hắn cũng không rõ là mình rốt cục bị cái gì? Vô duyên vô cớ thì tại sao lại nhìn thấy cảnh đó nhĩ, mà nó thật đến nổi giống như đang diễn ra trước mặt mình!
Vừa rồi giống như mình đang nhớ đến chuyện xưa vậy, tất cả những cái đó điều diễn ra trong tầm mắt của mình, ngoại trừ mấy cái đó ra, thì không nhìn thấy cái khác!
Hay là. Lâm Chỉ Vận thật sự gặp nguy hiểm? Nghĩ đến đây, Dương Minh rốt cục ngồi không yên, vội vàng lấy di động ra, bấm số điện thoại của Lâm Chỉ Vận.
Trong điện thoại truyền ra bài nhạc chờ của Thư Nhã [kỷ niệm của chúng ta], là ca khúc đại diện cho công ty. Lâm Chỉ Vận nói đây là một ca khúc rất cảm động, khi Dương Minh đến Macao, nhìn thấy Tô Nhã, thì mới hiểu được hàm nghĩa trong ca khúc đó!
[kỷ niệm của chúng ta] cũng chính là Thư Nhã viết cho mình. chẳng qua bây giờ Dương Minh không có tâm tình thưởng thức bài hát này, bởi vì trong điện thoại đã truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."
Trong lòng Dương Minh đột nhiên cảm thấy không yên! Lâm Chỉ Vận thật sự xảy ra chuyện? Dương Minh gấp đến nổi không chịu được, bấm lại số điện thoại ấy, trong điện thoại vẫn truyền ra bài hát [kỷ niệm của chúng ta].
Dương Minh giống như đang ngồi trên bàn chông vậy, bởi vì tâm tình khẩn trương àm tay cầm điện thoại cũng run lên.
Đáng tiếc chính là cuối cùng trong điện thoại vẫn truyền ra cái giọng nữ lạnh lùng ấy.
Dương Minh hoảng sợ, đứng dậy nói với Trần Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, anh đi ra ngoài một chuyến"
Ơ? Dương Minh đột nhiên cả kinh! Từ góc của công ty có một cột khói bốc lên, trong màn đêm nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không nhận ra được, nhưng thị lực của Dương Minh rất tốt, liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra!
Có người phóng hỏa! Dương Minh lập tức nhớ đến hình ảnh trước kia, trong lòng vô cùng kinh hãi! Lúc này, công ty đã ra về rồi, như nha đầu Lâm Chỉ Vận khẳng định là vẫn đang ở trong công ty, còn tiếp tục học tập!
Nếu lửa lan tràn thế này, hậu quả là không tưởng nổi. Dương Minh vừa chạy về hướng công ty, vừa nhìn bốn phía công ty, nhất là cái hẻm nhỏ mà hắn đã thấy! Quả nhiên, trong một con hẻm nhỏ, có một người đàn ông đang đứng nhìn, trên mặt còn có một nốt ruồi đen lớn, đúng là người mà mình đã nhìn thấy!
Có chuyện gì? Mình có năng lực nhìn trước? Dương Minh kì quái, đồng thời cũng không dám chậm trễ! Đùa với cái gì cũng được, đừng đùa với lửa, thứ này không trêu được, trong nháy mắt sẽ thiêu cháy toàn bộ công ty mất!
Tuy rằng Dương Minh rất muốn bắt cái người kia lại, nhưng mà không dám mạo hiểm như vậy! Hắn phải cứu Lâm Chỉ Vận ra trước, thì mới làm chuyện khác!
Tuy rằng điều này rất có thể để cho tên kia chạy, nhưng cũng không có biện pháp, Dương Minh không thể lấy mạng của Lâm Chỉ Vận ra mà đùa được, dù sao cũng đã nhớ kỹ bộ mặt của người này rồi, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì chạy đâu? Dương Minh hoàn toàn có thể bắt hắn.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền phóng nhanh đến công ty, những bảo vệ đang trực không rõ có chuyện gì, thấy Dương Minh đến, kì quái hỏi: "Dương ca, có chuyện gì mà gấp gáp như cháy nhà vậy?"
"Nhanh gọi điện báo cháy!" Dương Minh không có thời gian giải thích, tranh thủ thời gian càng nhanh càng tốt! Tuy rằng lửa có thể chưa lan rộng ra, nhưng chuyện sau đó thì ai có thể nói rõ? Nếu có gió thổi thì nơi này trong nháy mắt sẽ thành biển lửa.
"Cháy?" Người bảo vệ sửng sốt.
"Đúng, bên ngoài công ty bị cháy, nhanh chóng báo cháy, sau đó chạy ra dập lửa đi!" Dương Minh vừa chạy vừa dặn.
"A?" Người bảo vệ lúc nào mới kịp phản ứng, vội vàng chạy đến hô với phòng an ninh: "Tất cả mọi người chạy ra, nhanh lên, cầm bình chữa cháy!"
Vốn, bọn họ đều là những bảo vệ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. tố chất đương nhiên là mạnh hơn lưu manh bình thường, sau khi người bảo vệ kia vừa hô xong, lập tức có bốn người chạy ra khỏi phòng, đều là những bảo vệ đang trực, trong đó có hai người đang cầm bình chữa cháy trong tay, còn hai người kia đang cầm những thứ dùng để dập lửa, vọt về hướng này.
Mà người bảo vệ kia thì nhanh chóng móc điện thoại ra báo cháy.
Dương Minh âm thầm gật đầu, năng lực xử lý tình huống khẩn cấp của những người này không tệ, không hoảng không loạn mà ngay ngắn trực tự, chẳng qua Dương Minh không có thời gian để quan sát bọn họ, mà nhanh chóng chạy lên lầu.