Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 947 : Đổi tên là Hắc Hồ Điệp đi

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Ngô Minh mặc dù khó hiểu, chẳng qua không thể không nghe lời của Vương Tiếu Yên, đành ôm quyền nói với Bạo Tam lập ;" Trước đó đã đắc tội nhiều"



Nếu thủ lĩnh đã nói tất cả về sau đều là người một nhà, thì Ngô Minh cũng không cần nhiều lờn, dù sao trước đó hắn và Bạo Tam Lập cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ nhận nhiệm vụ của người ta mà thôi.



"Không có không có!" Bạo Tam Lập vốn là một người sảng khoái, huống chi được Dương Minh dặn dò như vậy, liền cười ha hả nói: "Không sao cả, nếu chủ của tôi và chủ của anh là người một nhà, vậy thì chúng ta về sau cũng là người một nhà, không cần phải đối nghịch nữa!"



Ngô Minh gật đầu, cũng biết Bạo Tam Lập nói đúng, vì thế nói: "Vậy tôi về trước, cảm tạ những ngày này đã khoản đãi!"



Bạo Tam Lập sửng sốt, những lời này không phải là châm chọc chứ? Khoản con mẹ đãi gì chứ, gọi là giam cầm thì đúng hơn! Chẳng qua, nhìn nét mặt chân thành của Ngô Minh, không giống như đang châm chọc, Bạo Tam Lập có chút nghi hoặc nói: "Có chổ không đúng thì mong rằng sẽ được tha thứ!"



Ngô Minh thì nói thật, bởi vì bây giờ hắn thật đúng là phải cảm ơn Bạo Tam Lập mỗi ngày cho hắn ăn cơm, nếu không cho dù chủ hai bên có hòa hợp thì mình cũng không chờ được đến ngày này! Vì thế nói: "Có gì mà không đúng? Trước đó tôi và anh là kẻ địch, anh không giết tôi, ngược lại còn đưa cơm cho tôi, cái này đã rất tốt rồi!"



Bạo Tam Lập giật mình, thì ra Ngô Minh muốn nói điều này!



.



Dương Minh và Vương Tiếu Yên leo ra ngoài cửa sổ đi đến cửa lớn, bởi vì hắn sợ Trần Mộng Nghiên các nàng hoặc là dì Lý nhìn thấy, cho nên cứ bắt chước ăn trộm đi leo tường cho chắc cú.



"Thân thủ rất tốt!" Vương Tiếu Yên nhìn thấy thân thủ của Dương Minh còn lưu loát hơn nhìn, không khỏi khne ngợi: "Thật ra, em hẳn là nên phát hiện ra từ lúc ở hội chùa rồi!"



"Em cũng vậy!" Dương Minh cười nói: "Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng em thường xuyên tập thể dục thôi"



Vương Tiếu Yên cười. Chính cô ta cũng không bao giờ nghĩ như vậy. Làm sao có ai ngờ rằng, Dương Minh cũng giống như mình, là một sát thủ? Nghĩ đến đây, Vương Tiếu Yên lắc đầu nói: "Vận mệnh thật kì quái, không ngờ thân phận sau lưng của chúng ta đều là sát thủ. Này, sao anh không hỏi trước đó vì sao em muốn giết anh?"
"Bây giờ em sửa lại, không được!" Vương Tiếu Yên hừ một tiếng nói: "Cái tên của anh nghe dở òm, em không đồng ý!"



"Em không đồng ý cũng vô dụng, quyết định vậy rồi!" Dương Minh đỉnh đạc nói: "Ngày mai anh sẽ thông qua danh nghĩa Hắc Hồ Điệp để tiếp nhận nhiệm vụ!"



Vương Tiếu Yên nhất thời dở khóc dở cười, chẳng qua cũng không còn cách nào, bởi vì tổ chức sát thủ nếu không có sự ủng hộ của Dương Minh thì quả thật chẳng là gì. Dương Minh ra mặt nhận nhiệm vụ giùm, vậy thì sẽ có tác dụng rất lớn với tổ chức! Dương Minh còn cố ý dùng danh nghĩa của Hắc Hồ Điệp để nhận nhiệm vụ, điều này làm cho Vương Tiếu Yên phải ngầm đồng ý thôi.



"Được rồi, không cãi với anh nữa, Hắc Hồ Điệp thì Hắc Hồ Điệp. Chẳng qua không cho anh nói nghĩa của cái này cho người khác biết!" Vương Tiếu Yên sau khi thỏa hiệp xong, còn thêm vào một câu.



"Yên tâm đi, anh không ngốc như vậy đâu, nếu bọn họ đều muốn đến xem cặp mông tròn của Tiểu Yên Yên, thì anh chẳng phải là mệt chết sao?" Dương Minh cười gian nói.



Vương Tiếu Yên thật sự là bó tay với Dương Minh luôn, người này càng tiếp xúc là càng biết hắn có da mặt cực dày, không biết xấu hổ, cũng không rõ tại sao Triệu Oánh lại thích hắn nhĩ?



Không biết rằng từ thời trung học Dương Minh đã hình thành cái tính cách này rồi, Trần Mộng Nghiên cũng vậy, mà Triệu Oánh cũng thế, đã sớm quen với cái này rồi.



"Đi đến chổ nào để huấn luyện cái năng lực phản ứng gì đó của anh thế?" Vương Tiếu Yên kéo ghế xuống, thoải mái nằm, khi nàng ở một chổ với Dương Minh, cũng không cần phải tỏ vẻ gì cả, tùy tùy tiện tiện ngược lại cảm thấy rất thoải mái.



Sau khi đã có mối quan hệ kia với Dương Minh, Vương Tiếu Yên cũng không hối hận, hai người hợp tác với nhau, về sau tình huống nào cũng có thể gặp, ngủ với nhau cũng có thể rất bình thường, nếu xấu hổ hay thẹn thùng thì có lẽ không cần làm nhiệm vụ đó nữa.



"Đi đến chổ hôm qua đi, chổ núi Tây Tinh đó"



"Đúng rồi, Dương Minh, hôm qua quên hỏi anh, người chạy trốn hôm qua rốt cục là ai?" Nhắc đến núi Tây Tinh, Vương Tiếu Yên nhất thời nhớ đến người mà Dương Minh muốn bắt.