Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 95 : Một kích trí mạng

Ngày đăng: 11:28 19/04/20


"Phim thế nào, kể mẹ nghe đi" Trần Mẫu thật đúng là không có ý gì khác, chỉ thuận miệng tìm một đề tài mà thôi.



"A?" Trần Mộng Nghiên không nghĩ đến mẹ lại hỏi cái này: "Con lúc đó ngủ ngật, không xem mấy"



Đúng. Trần Mẫu đột nhiên có phản ứng. nhất định là lúc chiều khi xem phim, con gái và một cậu học sinh làm cái gì đó. Nghĩ như vậy, Trần Mẫu thở dài một tiếng, con gái đã lớn, có việc cũng không nói với mình.



"A a, ăn thôi, không lát nữa nó lạnh đó" Trần Mẫu thấy con gái không có hứng thú nói ra, chỉ biết đầu ngồi ăn.



Hai mẹ con ăn xong về nhà, Trần Mẫu mở nước nóng, chuẩn bị tắm: "Nghiên Nghiên, lại đây tắm cùng mẹ"



"A? Tắm cùng thế nào ạ?" Trần Mộng Nghiên hỏi.



"Kì lưng giúp mẹ" Trần Mẫu nói.



"Ồ, vâng." Trần Mộng Nghiên không có biện pháp, đành phải cởi quần áo đi theo mẹ vào phòng tắm.



Sau khi cẩn thận quan sát, Trần Mẫu thở dài một hơi, con gái còn chưa mất. Có lẽ hia đứa mới chỉ chơi trò" Ái muội" một chút, chứ chưa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.



Nghĩ đến đây Trần Mẫu hơi yên tâm. Xem ra con gái vẫn biết chừng mực.



Đêm, Trần Mẫu nói chuyện áo phông con gái dính thứ kia cho Trần Phụ nghe.



"Em nói Nghiên Nghiên nó." Trần Phụ nhăn mặt cau mày.



"Không có, lúc em và con tắm chung, em đã cẩn thận quan sát, Nghiên Nghiên vẫn còn trinh" Trần Mẫu nói.



"Vậy ý của em là thế nào?" Trần Phụ không hề có vẻ kích động. Có lẽ quan hệ đến nghề nghiệp nên đã thấy rất nhiều học sinh chưa trưởng thành quan hệ với nhau. Huống hồ con gái của mình đã trưởng thành rồi.



"Còn có thể làm sao bây giờ. Nghiên Nghiên không muốn nói, cũng không thể ép nó" Trần Mẫu bất đắc dĩ nói.
"Làm gì? Có gì không nói được ở đây sao?" Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không muốn một mình đi theo hắn ra ngoài.



"Chuyện rất quan trọng, liên quan đến Dương Minh" Vương Chí Đào nói.



"Được" Trần Mộng Nghiên do dự một chút, rồi đứng lên đi theo Vương Chí Đào ra ngoài.



"Mẹ nó. Vừa nói đến chuyện của Dương Minh, cô đã đi ra ngay" Vương Chí Đào rất bực bội, chẳng qua Dương Minh sẽ lập tức bị đá ra ngoài.



"Vương Chí Đào, cậu tìm mình có chuyện gì?" Trần Mộng Nghiên lạnh nhạt nói.



"Mộng Nghiên, quan hệ giữa bạn và Dương Minh rất tốt phải không?" Vương Chí Đào quỷ quái nói.



"Đừng gọi tôi là Mộng Nghiên, quan hệ của tôi và Dương Minh không cần cậu quan tâm" Trần Mộng Nghiên đột nhiên rất không thích Vương Chí Đào gọi mình như vậy.



"Mình có mấy tấm ảnh. Sau khi bạn xem xong sẽ biết Dương Minh là ai. Về sau tốt nhất là cách xa nó một chút" Vương Chí Đào đưa túi đồ trong tay cho Trần Mộng Nghiên.



"Cậu có ý gì? Đây là gì?" Trần Mộng Nghiên không đưa tay ra nhận lấy.



"Bạn nhìn là biết ngay. Cậu cũng không hy vọng chuyện này mọi người đều biết chứ?" Vương Chí Đào cười cười.



Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Vương Chí Đào một cái, nhận lấy thứ trong tay hắn. Mở ra liếc nhìn một cái, không khỏi kinh ngạc đến ngẩn người: "Đây là Dương Minh?"



"Bạn nói sao? Mộng Nghiên không phải ngay cả bạn học cũng không nhận ra đó chứ?" Vương Chí Đào cười cười nói.



"Những bức ảnh này, cậu từ đâu mà có?" Trần Mộng Nghiên cau mày, trước không nói đến Dương Minh, mà là hoài nghi mục đích của Vương Chí Đào.



"Nói ra cũng khóe, mình lấy được từ trên một trang web. Ngày đó trước khi cảnh sát đến, mấy thực khách ở Thiên Thượng Nhân Gian đã dùng máy điện thoại chụp được, muốn đưa lên trên web cho mọi người xem" Vương Chí Đào giải thích nói: "Trong Thiên Thượng Nhân Gian có cổ phần của nhà mình. Bạn cũng biết loại chuyện này một khi để lộ ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chuyện kinh doanh, làm mọi người biết ở đó không an toàn, luôn có cảnh sát đến kiểm tra, ai còn dám đến chơi nữa? Cho nên khách sạn liền cho người kia một ít tiền, mua những bức ảnh này lại"