Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 953 : Trêu chọc
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
"Cùng ăn sáng chứ?" Dương Minh nhìn Vương Tiếu Yên rồi nói: "Em chắc chưa ăn phải không?"
"Không ăn" Vương Tiếu Yên lắc đầu nói: "Hay là đến quán mì hôm qua đi, ăn ngon lắm"
Dương Minh nghe xong liền giật mình. Không phải chứ, hôm qua đi ăn bị Triệu Oánh nhìn thấy, hôm nay còn đi ăn thì không phải tìm chết sao: "Hôm nay chúng ta đổi món khác đi. Mì mặc dù ngon nhưng đâu thể ăn suốt ngày được"
"Ồ" Vương Tiếu Yên không nghĩ nhiều. nàng không có yêu cầu nhiều đối với bữa sáng.
Khi đi ngang qua một quầy báo ven đường, Dương Minh mua một tờ báo. Hắn muốn xem tin tức về cái chết của Ngụy Đức Khang. Quả nhiên tờ Nhật báo Tùng Giang đã đăng ngay trên trang đầu, Ngụy Đức Khang và Trịnh Lão Lục bị nổ mà chết.
Chẳng qua làm Dương Minh giật mình đó là không biết Bạo Tam Lập thông qua con đường nào mà đưa ra tin tức khá tường tận về sự việc: "Tổng giám đốc Địa ốc Đức Khang – Ngụy Đức Khang cùng cấp dưới là giám đốc công ty xây dựng Trịnh Lão Lục có quan hệ mờ ám không thể nói rõ."
Báo bây giờ đúng là cái gì cũng có thể viết được. Theo bài báo này viết thì Ngụy Đức Khang và Trịnh Lão Lục là gay, vì có thể vĩnh viễn ở bên nhau nên quyết định cùng chết. Tác giả bài viết này quá giỏi, viết đến độ ngay cả Dương Minh cũng tin đây là sự thật.
Dương Minh cười cười bỏ tờ báo xuống, nẩng đầu lên thì thấy Vương Tiếu Yên đang lạnh như băng nhìn mình, hắn rợn tóc gáy: "Em nhìn anh làm gì?"
"Anh có phải là thấy hứng thú với gay đấy chứ?" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi nói.
"Sao có thể chứ? Anh chỉ thấy hứng thú với em thôi"
"Người ta sợ anh lưỡng tính" Vương Tiếu Yên không tin Dương Minh là gay nên chỉ hỏi thế thôi.
Dương Minh có chút xấu hổ. Hắn chở Vương Tiếu Yên đến một con đường nhỏ gần trường, nơi này là chỗ tập trung các hàng ăn sáng.
"Ăn gì?" Dương Minh hỏi.
"Ăn phở đi, xem ra phở nhà này rất ngon" Vương Tiếu Yên chỉ vào một cửa hàng" Phở đệ nhất" mà nói.
Dương Minh ăn gì cũng được, lát về mua gì đó cho mấy nàng Trần Mộng Nghiên là được. Sau đó hắn và Vương Tiếu Yên vào quán. Bên trong bài trí rất đơn giản và sạch sẽ. Có mấy học sinh đang ngồi ăn và nói chuyện.
Dương Minh và Vương Tiếu Yên chọn một bàn ngồi xuống, sau đó gọi hai bát.
Ngồi không được bao lâu thì đồ được mang lên, lúc này điện thoại di động của Dương Minh đổ chuông. Mới sáng sớm, ai gọi vậy?
Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy là Bạo Tam Lập gọi, hắn không khỏi giật mình. Sớm như vậy mà Bạo Tam Lập gọi điện thì nhất định có chuyện quan trọng.
"Dương Minh, anh đúng là. Không sợ đâm chết hắn sao?" Vương Tiếu Yên thấy Lý Đức Đỉnh bị Dương Minh trêu như vậy nên rất vui vẻ. Lý Đức Đỉnh này nếu không phải lúc đầu hắn chỉ bảo một chút về kiến thức khi thi đấu, Vương Tiếu Yên đã sớm không khách khí với hắn. nàng muốn cho tên Lý Đức Đỉnh một trận thì quá đơn giản.
Lý Đức Đỉnh này thực ra cũng có chút năng lực nhưng mỗi tội hơi dê. Lý Đức Đỉnh chỉ cần không làm chuyện quá đáng thì Vương Tiếu Yên cũng không làm gì hắn. Hắn cũng không đạt được gì từ nàng mà. Chẳng qua bây giờ mượn tay Dương Minh cho Lý Đức Đỉnh một bài học, Vương Tiếu Yên tự nhiên rất vui.
"Hắc hắc, đâm chết thì không thể rồi. Anh biết khống chế mà" Dương Minh cười hắc hắc mà nói: "Anh biết rõ tên dê xồm này không dám làm lớn chuyện. Hắn muốn sờ đùi em thì phải nhận hậu quả"
Vương Tiếu Yên buồn cười. Muốn làm thịt Lý Đức Đỉnh kia đối với Dương Minh mà nói là quá đơn giản. Nhưng Dương Minh lại không làm như vậy, hắn thông qua thủ đoạn nho nhỏ để cho Lý Đức Đỉnh một bài học. Hơn nữa còn khiến Lý Đức Đỉnh có khổ mà không nói ra thành lời.
"Đó là tên huấn luyện viên thể dục dạy em hồi cấp ba, luôn ra vẻ háo sắc. Chán chết được" Vương Tiếu Yên giải thích một câu. Chính nàng không biết tại sao mình lại phải giải thích dù Dương Minh không hỏi.
"Ừ, anh biết. Với ánh mắt của em thì sao có thể nhìn trúng hắn" Dương Minh gật đầu nói: "Nhìn đối tượng thì phải là anh này"
"Anh còn đáng ghét hơn hắn" Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Chẳng qua dù đáng ghét thì không phải anh cũng đã sờ rồi sao?" Dương Minh da mặt rất dày nên vừa cười vừa đưa tay ra sờ chân Vương Tiếu Yên. Vương Tiếu Yên không khỏi trừng mắt nhìn hắn đầy tức tối.
.
Ngụy Tiến ngơ ngác nhìn luật sư của ông bố đọc tờ di chúc. Mặc dù hắn không rõ sao ông bố lại chết, nhưng tài sản từ chỗ ông bố đúng là sẽ chuyển vào tay hắn.
"Bố tôi sao lại chết?" Ngụy Tiến cầm lấy tờ giấy chuyển giao tài sản, mặt buồn bã mà nói.
Luật sư nhún vai nói: "Cái này tôi cũng không rõ. Chẳng qua căn cứ theo bạn tôi ở bên cục Công an nói thì là do Trịnh Lão Lục châm thuốc nổ, hai người cùng chết"
"Trịnh Lão Lục châm thuốc nổ để cả hai cùng chết? Tại sao?" Ngụy Tiến không tin. Trịnh Lão Lục vẫn rất nghe lời bố hắn mà? Sao lại làm nổ tung để hai người chết? "
"Ngụy thiếu gia, tôi không phải cảnh sát nên không biết nguyên nhân cụ thể. Chẳng qua báo chí hôm nay đã đưa tin về Ngụy tổng và Trịnh Lão Lục"
Luật sư nói.
"Tin về bố tôi? Ở đâu, đưa tôi xem chút" Ngụy Tiến nghe xong liền vội vàng nói.
"Đây là Nhật báo Tùng Giang mà tôi mua ở trên đường, cậu xem một chút" Luật sư lấy tờ báo trong cặp ra đưa cho Ngụy Tiến.