Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 973 : Không cố ý
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Không lâu sau Dương Minh mơ màng mở mắt ra, hắn đưa mắt thì thấy Triệu Oánh đang ngồi trước máy tính đọc văn bản.
Hắn ưỡn người ngồi dậy. Thấy Triệu Oánh đang chăm chú nhìn văn bản, hắn liền lén lút đi tới phía sau Triệu Oánh.
Thì ra Triệu Oánh đang đọc một vụ án kinh điển trong ngành kinh doanh. Dương Minh đột nhiên đưa tay ra che mắt Triệu Oánh lại. Đương nhiên Dương Minh muốn nhất là ôm ngực Triệu Oánh nhưng hắn không dám. Quan hệ giữa hắn và Triệu Oánh bây giờ chưa đến bước đó, vô tình thì được, nhưng cố ý thì xong. Triệu Oánh nhất định không dễ dàng bỏ qua cho hắn, không biết chừng còn đuổi hắn về ngay.
"A" Triệu Oánh giật mình kêu lên. Gần đây cứ đến tối là nàng ngồi trước máy tính học, cho nên trong lúc nhất thời quên mất Dương Minh vẫn ở nhà mình. Chờ đến khi nhớ ra Dương Minh ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi hừ một tiếng: "Dương Minh, em muốn dọa chết chị à?"
"Không có gì, em chỉ là muốn xem sau khi bị che mắt thì chị có nhìn thấy gì không?"
"Em" Triệu Oánh bực mình nói: "Chị che mắt em, em còn có thể nhìn sao?"
"Có thể mà" Dương Minh cười hì hì nói.
"Có ư?" Triệu Oánh nói: "Vậy được, vậy bây giờ chị che mắt em thử xem em có thể thấy gì không?"
Triệu Oánh vừa nói liền đứng dậy đưa hai tay ra bịt mắt Dương Minh, sau đó nói: "Em nếu không nhìn thấy thì hừ hừ. ngày mai chị không chuyển nhà"
"Được, vậy chị thử xem" Dương Minh không thèm để ý mà nói.
"Ừ. em nói xem chị viết trì trên màn hình máy tính" Triệu Oánh hỏi.
"Ồ, trên màn hình máy tính là rượu Tần Trì." Dương Minh đọc ra từng chữ một.
"Không tính" Triệu Oánh hậm hực nói: "Sớm biết em có khả năng ghi nhớ rất tốt. trước kia lúc ở trường em đã biểu diễn một lần"
Dương Minh cười cười nhớ lại hồi cấp ba khá nhiều giáo viên nghi ngờ hắn quay cóp, khi đó chỉ có mình Triệu Oánh tin hắn. mặc dù sau đó hắn đã chứng minh, nhưng đây là do" trí nhớ" rất giỏi của mình. Nhưng trước đó Triệu Oánh tin hắn như vậy làm cho Dương Minh không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dương Minh đâu có ngu? Vừa nãy hắn không nghiêng người là vì cơ thể do suy nghĩ dâm đãng nên có phản ứng. Hắn mà nghiêng người không phải cái đó chạm vào Triệu Oánh sao?
Chẳng qua Triệu Oánh bảo hắn nghiêng người thì đừng trách hắn. Thực ra Dương Minh hoàn toàn có thể quay lưng vào Triệu Oánh, nhưng hắn không muốn nghĩ đến hướng này.
Dương Minh xoay người chen vào trong, chỗ đó đang cứng lên đẩy đẩy vào mông Triệu Oánh.
Triệu Oánh tự nhiên cảm giác được, chẳng qua vì quay lưng nên không suy nghĩ nhiều, nàng còn nghĩ là Dương Minh đang trêu mình nên thuận miệng hỏi: "Dương Minh, em dùng gì chọc chị thế?"
"A. không có gì" Dương Minh vốn tưởng Triệu Oánh sẽ nhịn không nói, không ngờ nàng lại nói ra. Hơn nữa xem ra Triệu Oánh không biết bị gì đụng vào.
Triệu Oánh thấy Dương Minh không thừa nhận nên hơi quay đầu nhìn xuống. Khi thấy quần Dương Minh cao tướng lên, nàng liền đỏ mặt. Dương Minh này không ngờ bây giờ còn không quên gây chuyện. Nàng trừng mắt nhìn hắn mà nói: "Em đang nghĩ linh tinh gì vậy hả? "
"Linh tinh." Dương Minh vô tội nói với Triệu Oánh: "Chị bảo em nghiêng người mà, sao lại trách em?"
"Đúng là chị bảo vậy, nhưng đầu em mà không suy nghĩ bậy bạ thì sao lại. sao lại như thế này?" Triệu Oánh đỏ mặt mắng hắn.
"Oánh tỷ, em thật sự không cố ý mà, đây là hiện tượng sinh lý bình thường. Chị cũng biết mới ngủ dậy thì sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý tự nhiên. Em vừa ngủ dậy nên có phản ứng, điều này cũng có thể trách em sao?"
Triệu Oánh kinh ngạc vì thấy Dương Minh nói cũng hơi có lý một chút. Chẳng lẽ mình trách oan hắn? Triệu Oánh hơi liếc nhìn bên dưới Dương Minh rồi nói: "Vậu còn không bưng đồ ăn ra, còn làm gì thế?"
"Ai. Oánh tỷ, thực ra chị không cần giận như vậy mà" Dương Minh thở dài nói: "Hai bên tác dụng lẫn nhau, chị cảm thấy em chiếm tiện nghi của chị, thực ra sao không phải là điều ngược lại. Hơn nữa lần đầu tiên lúc đến nhà chị, chị cũng thấy rồi mà. Bây giờ chạm một chút có gì chứ?"
"A." Triệu Oánh nghe Dương Minh nói vậy liền mặt đỏ tía tai, không nhịn được nhớ lại cảnh trong phòng vệ sinh lần đó, mặt nàng nóng ran.
Dương Minh bưng đồ ăn và canh lên, hắn cười ha hả cọ cọ vào mông Triệu Oánh. Triệu Oánh đúng là khổ không nói thành lời, chẳng qua nàng lại có cảm giác lạ khiến nàng mê đi.