Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 981 : Chúng ta cùng sang
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
"Ăn trộm xong còn muốn đi thì không phải bé ngoan"
Chu Giai Giai rất sợ, nàng cảm thấy có người ôm mình từ sau lưng. Nàng đột nhiên quay đầu lại thì thấy Dương Minh đang cười hì hì với mình.
"Anh. anh không ngủ ư?" Chu Giai Giai như bị bé con làm chuyện xấu bị người bắt trúng nên đỏ mặt nói không ra lời.
"Hắc hắc, anh ngủ thiếp đi nhưng bị em hôn nên tỉnh lại" Dương Minh cười nói.
Chu Giai Giai tự nhiên không tin. Cũng khó trách, hai hôm nay Trần Mộng Nghiên đã nói cho nàng không ít chuyện về Dương Minh, nên nàng không tin lý do này.
"Ha ha, anh nói thật mà, chẳng lẽ em chưa nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết và Hoàng tử?" Dương Minh nói tiếp: "Ồ, sai rồi, phải là chuyện Hoàng tử Bạch Tuyết ngủ thiếp đi, Công chúa đến hôn và thức giấc"
"Đáng ghét" Chu Giai Giai đỏ mặt oán giận nói: "Em không làm Công chúa đó."
"Em phải mà, anh nói em là Công chúa thì là như vậy" Dương Minh cười nói.
"Em là nói, làm Công chúa cưỡi ngựa xấu lắm. em không làm" Chu Giai Giai xấu hổ nói.
Dương Minh nghe xong liền cười ha hả ôm Chu Giai Giai vào lòng rồi lăn xuống giường.
"Anh muốn làm gì?" Chu Giai Giai hoảng hốt nói. mặc dù sớm chuẩn bị sẽ xảy ra chuyện này nhưng nàng vẫn hơi sợ.
"Em không phải to gan lắm mà, chủ động hôn trộm. Đến đây, chúng ta tập thêm, hôn giống uống nước vậy, phải thường xuyên luyện tập"
Chu Giai Giai nghe thấy liền mơ màng, uống nước mà cần tập sao? Nhưng đúng lúc này miệng nàng đã bị Dương Minh hôn lên.
"Ô." Chu Giai Giai vô thức tránh đầu, sau đó cả người mềm nhũn đi.
"Bảo em đi thì đi đi. Trong lòng muốn mà cứ lo trước lo sau, tật xấu này của em mãi không sửa được. Em mà không đi là chị giận đó"
"Vậy. em đi" Lâm Chỉ Vận do dự một chút rồi bò dậy, sau đó nàng quay đầu lại nói với Trần Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên tỷ, hay là hai ta cùng đi?"
"Cùng đi?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt một chút rồi nhìn Lâm Chỉ Vận: "Chúng ta. chúng ta sao có thể cùng nhau."
"Chúng ta là chị em tốt nên cùng một chỗ." Lâm Chỉ Vận đỏ mặt nói.
Dương Minh nếu nghe được thì sẽ mừng như điên, hắn sẽ khen Lâm muội muội là tiên nữ giáng trần. Suy nghĩ vĩ đại như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, đáng khen.
"Vậy. vậy không tốt mấy" Trần Mộng Nghiên đỏ mặt. nàng mặc dù đã thân với Lâm Chỉ Vận như chị em, mấy tối nay ngủ chung, tắm chung, có thể nói giữa hai người không còn nhiều e ngại.
Nhưng làm chuyện kia cùng nhau lại khác rồi. Dương Minh chỉ có thể cùng một người, vậy người còn lại làm gì, đứng một bên mà xem ư? Trần Mộng Nghiên nghĩ là thấy xấu hổ? Nếu mình xem Lâm muội muội cùng Dương Minh thì đỡ, nhưng mình bị Lâm muội muội xem thì nàng quá xấu hổ.
Cô bé này không ngờ có thể nghĩ ra điều đó. Trần Mộng Nghiên đúng là quá xấu hổ, chỉ tay vào trán Lâm Chỉ Vận mà nói: "Không biết cái đầu này của em nghĩ gì, nhất định bị tên dê xồm Dương Minh làm xấu rồi"
"Đâu có." Lâm Chỉ Vận đáng thương nói: "Em chỉ cảm thấy chúng ta là chị em thì có chuyện tốt phải cùng chia xẻ"
"Em đó, Dương Minh làm chuyện xấu với em, em còn nói là chuyện tốt" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười nói: "Không biết hắn cho em uống thuốc gì nữa"
"Vậy. vậy hắn tuy làm chuyện xấu nhưng em rất thích. rất thoải mái" Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói: "Mộng Nghiên tỷ, chẳng lẽ chị không như vậy sao?"
"Chị." Trần Mộng Nghiên á khẩu không nói được gì. Lâm Chỉ Vận nói không sai, ai, vốn tưởng rằng có thể kiếm được đồng minh nhưng không ngờ Lâm muội muội lại làm phản. Trần Mộng Nghiên không còn cách nào đành nói: "Được, vậy chúng ta cùng đi. Chẳng qua chị nói trước chỉ cho Dương Minh làm chuyện xấu với em, chị đứng bên xem"
"Mộng Nghiên tỷ. chị càng xấu hơn" Lâm Chỉ Vận nghe vậy liền cúi đầu không dám nhìn Trần Mộng Nghiên.