Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Chương 999 : Đêm đó
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Charles nhìn hai người Dương Minh rời đi, hắn mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Charles, bọn họ nói gì thế? Cái gì mà sản nghiệp Châu Âu?" Cô gái nói.
"Anh cũng không biết. ai biết bọn họ nói gì" Charles lắc đầu nhưng lưng hắn đầy mồ hôi lạnh/
Thân phận của mình giấu kín như vậy sao vẫn bị người phát hiện? Là kẻ trong ngành có tin tức nhanh nhạy thì thôi. Nhưng hôm nay đột nhiên gặp hai người mà.
.
"Yên Yên, em vừa nãy sao lại kỳ quái như vậy? Sao lại muốn đua xe với hắn?" Dương Minh khó hiểu hỏi Vương Tiếu Yên.
"Ai nói em muốn đua xe với hắn, đó có khác gì tự tìm chết?" Vương Tiếu Yên cười nói: "Em chỉ muốn thử xem hắn có phải người kia không thôi"
"Người nào?" Dương Minh hỏi.
"Người thừa thế một gia tộc sát thủ ở Châu Âu" Vương Tiếu Yên nói: "Tổ chức sát thủ thứ ba trên thế giới. Em nghe nói người thừa kế gia tộc bọn họ không thích nghề này mà muốn đua xe, hơn nữa cũng khá nổi tiếng"
"Cho nên em nghi ngờ Charles kia?" Dương Minh hỏi.
"Em đúng là nghi như vậy" Vương Tiếu Yên gật đầu nói.
"Nhưng mà nhiều tay đua như vậy mà, sao em lại kết luận Charles chính là hắn?" Dương Minh có chút khó hiểu hỏi.
"Em chỉ đoán thôi" Vương Tiếu Yên nói: "Thứ nhất gia tộc kia là người Châu Á, Charles này hoàn toàn phù hợp, hơn nữa theo tin em nghe được thì tên thừa kế kia đang đua cho một đội xe Trung Quốc"
"Dựa vào hai điểm này?" Dương Minh vẫn không thể tin.
"Đương nhiên còn điểm thứ ba đó là theo truyền thuyết thì tên tiếng Anh của người thừa kế gia tộc đó tên là Charles" Vương Tiếu Yên cười hì hì nói: "Nếu không anh nghĩ em là thần tiên biết đoán ư?"
"Ngất rồi" Dương Minh trong lúc nhất thời hiểu ra mình bị Vương Tiếu Yên lừa, không khỏi lắc đầu nói: "Em nói thẳng ra không được à, còn điểm này điểm nọ"
"Nói thẳng không thú vị. Chẳng qua cho dù như vậy em cũng không dám khẳng định nên mới đồng ý đấu với hắn, em muốn thử dò xét chút thôi"
Có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi. Bạn tốt cũng có thể cầm tay nhau mà? Trước đây mình và Dương Minh chỉ là quan hệ bình thường cũng cầm tay nhau mà?
"Triệu tiểu thư, đã muộn rồi hay là cô gọi điện cho Dương tiên sinh, hay là." Lý di nói.
"Không cần đâu, cháu chờ ở đây một chút" Triệu Oánh thở dài một tiếng rồi nói. Nàng hy vọng Dương Minh về nhà Vương Tiếu Yên ngồi chơi rồi sẽ về ngay.
Lý di lắc đầu nhưng vì mình là bảo mẫu nên không dám gọi điện cho Dương Minh.
Đêm rất yên tĩnh.
Triệu Oánh ngồi trên sô pha, cứ một lúc là Lý di lại đến rót trà cho nàng.
Triệu Oánh có chút xấu hổ nói với Lý di: "Lý di, cô đi nghỉ đi, cứ để cháu ở đây"
"Tôi không có gì đâu. Tôi trước kia chăm sóc bệnh nhân nên quen rồi" Lý di cười nói.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã hơn 2 giờ sáng mà Dương Minh vẫn chưa về.
Biệt thự nhà Vương Tiếu Yên đã tắt đèn, Triệu Oánh đã khóc.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, Triệu Oánh vội vàng lau nước mắt quay đầu lại thì thấy Lý di bưng cốc bột dinh dưỡng lên mà nói: "Cô ăn chút gì đi. Nếu cô không ăn gì sẽ không chịu được đâu"
"Cảm ơn" Triệu Oánh đành phải cầm lấy uống, mặc dù bột dinh dưỡng rất ngon nhưng nàng không thấy mùi vị gì.
Hy vọng càng lúc càng ít, rốt cuộc Triệu Oánh đã thở dài một tiếng. Xem ra Dương Minh đêm nay không về rồi.
Trời đã sáng lên, một đêm đã trôi qua.
Triệu Oánh thở dài một tiếng đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn, suy nghĩ một chút rồi lại cầm lên, bỏ xuống. có chút Triệu Oánh cầm lấy nó mà nói với Lý di: "Lý di, cháu về đây"
"Ồ, Triệu tiểu thư định về ư?" Lý di đưa Triệu Oánh ra cửa.