Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 113 : Phong đất

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Khác với vẻ hoa mỹ của lâm viên, không khí trong hành cung có vẻ nặng nề. Các loại thực vật như bao trùm toàn bộ mặt tường, thỉnh thoảng bị gió thổi lên lá cây mới có thể thấy màu xanh của tường, không biết đã có lịch sử bao năm rồi. Tòa kiến trúc được sửa sang khiến cho người ta tràn đầy cảm giác về lịch sử. Khi thị vệ đi vào cửa cung thì thái độ nghiêm trang hẳn lên. Lúc này có nội vệ đi ra, nghênh đón Lăng Tiêu, đưa vào trong.



Vào trong viện, tưởng rằng bên trong sẽ có rất nhiều thị vệ canh phòng, nhưng bên trong lại có rất nhiều loại cây quý, không khí nơi này tươi mát, tự nhiên. Tuy nhiên Lăng Tiêu vẫn cảm giác được có vài luồng khí tức rất mạnh ẩn trong bóng tối, trong lòng không khỏi kinh ngạc, xem ra lực lượng phòng ngự bên người quốc vương rất mạnh, trong lòng không kìm được âm thầm dâng lên chiến ý. Môn nhân Thục Sơn trước giờ vốn bá đạo, tính tình như Lăng Tiêu đã được xem là ôn hòa, đối mặt với địch nhân luôn là một thân sát khí.



Mấy người núp trong bóng tối dường như cảm nhận được chiến ý của Lăng Tiêu, có một người dường như cố ý muốn thử, trên người tản mát ra một luồng úy áp. Lăng Tiêu lập tức cảm thấy nhấc chân lên cũng khó, nhìn thoáng qua bụi rậm, trong mắt ánh lên một tia hàn quang, khẽ hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước. Càng bước đi thì luồng áp lực kia càng lúc càng lớn, như một tảng đá đè lên, khó mà hít thở được. Trong lòng Lăng Tiêu không kìm nổi dâng lên một ngọn lửa giận. Thử một chút cũng không sao, nhưng cứ dây dưa mãi không dứt như thế thì thật quá phận rồi!



Tên hộ vệ ẩn trong bóng tối không ngờ được liền kinh hãi, đối phương rõ ràng chỉ có tu vi Đại Kiếm Sư, ngay cả Cuồng Kiếm Sư cũng chưa tới vậy mà có thể chống đỡ được khí thế của một Ma Kiếm Sĩ bậc hai như mình! Nếu đổi lại là một Đại Kiếm Sư thông thường thì sớm đã hộc máu ngã xuống đất rồi.



Tên nội vệ tiếp đón Lăng Tiêu lại không cảm thấy có gì khác thường. Bỗng nhiên nghe thấy Lăng Tiêu hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, lập tức không kìm được liếc mắt về chỗ lùm cây, ho nhẹ nói:

- Lăng thiếu gia, nhanh lên thôi, đừng để bệ hạ phải chờ lâu!



Cỗ áp lực trên người Lăng Tiêu lập tức biến mất, gánh nặng trong lòng được giải khai, Lăng Tiêu cảm thấy trầm trọng. Hắn từ chỗ Thu Thần đã cảm nhận được khí thế hùng mạnh của Ma Kiếm Sư, kẻ vừa thử mình tuy rằng không mạnh như vậy nhưng thực lực tuyệt đối không thấp!



Xem ra cao thủ không phải là ít, mà võ giả bậc cao thực sự đều không muốn lộ diện!



Nghĩ vậy Lăng Tiêu không khỏi cười khổ, lúc trước thấy phụ thân Lăng Thiên Khiếu mạnh như vậy hiện giờ lại thấy thì ra mình có phần nông cạn, cao thủ chân chính rất ít khi ở trong quân đội, nếu làm quan thì đều ở trong vòng hoàng thành!



Dù sao năng lực cá nhân có mạnh thì cũng không quyết định được thắng bại của một cuộc chiến tranh!



Cho dù là tuyệt thế cao thủ như Kiếm Tông nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy thủ cấp địch nhân giữa vạn quân, cho dù như thế, nếu phải đối mặt với cường nỏ của vạn quân cũng không dám nói là có thể toàn thân trở ra!



Trong lòng nghĩ như thế, Lăng Tiêu không kìm nổi hưng phấn hẳn lên, con đường tốt nhất để tăng cường thực lực chính là chiến đấu!



Lúc này, tên nội vệ cao giọng nói:

- Bệ hạ, Lăng Tiêu yết kiến!



Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ nhân dịu dàng
- Nơi đó kinh tế giàu có đông đúc, chính là một trong những trấn tốt nhất của Đế quốc, ngươi sao lại không muốn?

Quốc vương thản nhiên nhìn Lăng Tiêu , khóe miệng hơi giật giật:

- Chẳng lẽ, trong lòng ngươi có quỷ?



Lăng Tiêu thản nhiên cười, không trả lời quốc vương, hỏi ngược lại:

- Đây là cái mà bệ hạ gọi là thành ý sao?



Lớn mật! Quốc vương cười lạnh nhìn Lăng Tiêu:

- Ngươi dám nói với ta như vậy sao? Chẳng lẽ cho là ta không dám làm điều bất lợi với ngươi?



- Bệ hạ sẽ không làm như vậy, nếu đổi lại là thần, nhất định sẽ không dùng thái độ này đi cầu người.

Lăng Tiêu không kiêu không nịnh nói, mí mắt cũng không nháy một cái, như là không cảm nhận được vài cỗ khí thế cực mạnh từ bên ngoài truyền đến.



Khí thế trong phòng tức khắc đông cứng lại, một lúc lâu sau, quốc vương mới nhẹ nhàng cười:

- Lá gan của ngươi quả thực là di truyền từ phụ thân ngươi, tốt lắm! Lăng Tiêu, ta chính là muốn dùng Lăng gia các ngươi để áp chế nhị điện hạ. Mấy năm nay thế lực của hắn đã quá lớn.

Nói xong liền không nói nữa.



Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một nụ cười khổ, quốc vương bệ hạ đã đem loại chuyện thế này nói với mình, xem ra lần " Ban thưởng" này không thể không tiếp rồi.



- Ngươi yên tâm, ta còn ở đây một ngày thì không ai có thể động đến ngươi, mà ngày ta không còn nữa, là sau đó ba mươi mấy năm thời gian, vậy cũng đủ cho ngươi phát triển rồi.

Quốc vương nhẹ nhàng thở ra một tiếng, ánh mắt có chút cô đơn:

- Lăng Tiêu, ngươi nếu có thể chữa trị cho Thu lão Nguyên soái, vậy không thể không nhìn ra, ta cũng bị trúng độc.



(***) Thế tập: cha truyền con nối.