Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 124 : Sự hối hận của Tạ Hiểu Yên

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Xuân Lan cùng Thu Nguyệt hai nàng cũng mạnh mẽ khắc chế lại. Hai nàng vừa khống chế lại việc mình sẽ ra tay để đưa nàng vào phòng khách. Tạ Hiểu Yên vẫn xinh đẹp như xưa. Kiều diễm giống như một đóa hoa tươi đang nở rộ. Hai gò má với nước da trắng mịn. Môi đỏ mọng dưới là cái cằm cong dịu dàng. Chiếc mũi thẳng thanh tú. Một mái tóc dài mềm mại màu đen không buộc lại. Mà được xõa ra ở trên vai tỏa hương thơm. Nàng khoác lên một bộ áo trắng tinh. Chiếc eo thon nhỏ uyển chuyển. Tận chỗ sâu trong con ngươi như làn thu thủy ẩn dấu vài nỗi cô đơn. Hướng về phía Lăng Tiêu. Miễn cưỡng một lát.



- Không thể tưởng được. Hiện tại ta còn đứng trước mặt ngươi. Đúng không?

Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng mở đề tài.



- Ngươi có chuyện gì?

Lăng Tiêu lạnh lùng nói. Đáy lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra một nỗi ưu tư quái lạ. Giống như lưu luyến. Giống như tự ti ... Lại không sinh ra bao nhiêu oán hận. Trong lòng Lăng Tiêu thoáng có chút phát khổ. Không thể tưởng được chủ nhân trước kia của thân thể này lại yêu Tạ Hiểu Yên sâu sắc đến như vậy. Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ : Khó trách lúc ấy Lăng Thiên Khiếu ra tay nặng như thế. Phỏng chừng hơn phân nửa là do đứa con khiến ông tức giận!



- Ta biết. Ta gây tổn thương cho ngươi rất nặng. Hơn nữa hành động tiếp theo của ta, lại rắt thêm muối trên vết thương của ngươi. Cho nên ta tới đây cũng không phải cầu sự tha thứ của ngươi... ...

Trong con ngươi sáng ngời của Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên được phủ một lớp hơi nước:

- Từ nhỏ ta chính là thiên tài trong nhà. Tất cả mọi người đều nâng niu ta. Họ đối xử với ta như hòn ngọc quý trên tay. Ta muốn gì thì sẽ có cái đó. Chưa từng có người nào từ chối ta. Nói thật ta chính là một đứa nhỏ đã bị làm hư. Cho nên lúc ta biết ... Ta bị đem gả cho một người bị Thiên Mạch. Phản ứng đầu tiên chính là kháng cự!



- Chuyện này có liên quan tới ta sao?



Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Hiểu Yên:



- Ngươi không phải là tới để kể cho ta hồi ức còn nhỏ này chứ? Nếu như thế thì … Điều đó thật sự không phải lỗi của ta, nghe rõ chưa.



- Không. Ngươi…… Ngươi hãy nghe ta nói. Được chứ ?

Khóe mắt Tạ Hiểu Yên nhẹ nhàng rơi xuống một giọt lệ, cũng không dùng tay lau, tự cười khổ chế giễu mình rồi nói:

- Có lẽ, đây là lần cuối cùng ta nói chuyện với ngươi. Sau đó chúng ta cũng phải trở thành người của hai thế giới cách xa nhau. Cho nên ta có vài lời muốn nói với ngươi hết một lần.



- Được. Ngươi nói đi.


Tuy nhiên lại suy nghĩ lời nói của Thu lão Nguyên Soái. Thượng Quan Vũ Đồng cũng đánh mất ý nghĩ trong đầu với Lăng Tiêu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Thu lão đã tính đến việc ngươi muốn đi. Nghe lời ta , lúc ngươi đi thì hãy mang Phúc bá theo.



Lăng Tiêu sửng sốt. Mới nhớ tới lão nhân đi đường có chút run rẩy từ chỗ Thu lão, tâm nói Phúc bá cũng lão luyện như vậy nếu ta dẫn ông theo làm gì?



Thượng Quan Vũ Đồng cười nói:

- Ngươi không biết chứ, Phúc bá chính là Ma Kiếm Sư bậc một! Ông đã cùng Thu lão sống với nhau từ nhỏ đến lớn. Đã nhiều năm rồi mà vẫn đi theo bên người lão, ông từng là đội trưởng đội hộ vệ của Thu lão. Sau khi Thu lão bị trúng độc, từ chối chức vị tướng quân mà quốc vương bệ hạ ủy nhiệm. Ông vẫn cùng Thu lão ẩn cư ở một nơi nào đó để chiếu cố cuộc sống của Thu lão. Kỳ thật rất nhiều người đều biết chuyện này. Vì ngươi nên Thu lão lại đồng ý cho ông rời đi. Lăng Tiêu, mặt mũi của ngươi thật lớn đó!



Lăng Tiêu cười khổ không thôi. Thực lực của mình tuy rằng vẫn không cao, nhưng nhìn người tuyệt đối có lòng tin. Không nghĩ tới ở chỗ Phúc bá lại nhìn không ra, không thể tưởng được lại là một cao thủ!



- Thu lão thật sự là nâng đỡ rồi. Tuổi tác như Phúc bá mà vẫn muốn đi theo ta sao.

Lăng Tiêu cũng không từ chối. Người đó lại chính là Ma Kiếm Sư!. Chỉ có điên mới nói không cần. Lăng Tiêu muốn đi thành Penzias, trên đường chắc chắn sẽ rất dễ dàng, nhưng một gã Ma Kiếm Sư đi theo bên người, quả thật là an toàn hơn một ít!



Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Vũ Đồng thoáng liếc mắt nhìn Lăng Tiêu:

- Thật không hiểu ngươi nghĩ gì, sống êm đẹp không tốt sao, vì sao ngươi muốn đi phía nam. Người tài ba như ngươi sẽ không cho ít lo lắng cho ngươi một ít sao?



Lăng Tiêu cảm giác được một ít dao động trong không gian truyền tới, vẻ mặt cười khổ. Bí mật trên người mình quá nhiều, như thế nào có thể bại lộ ở chỗ này! Ít nhất khi tới phía nam thì có thể tĩnh tâm để tu luyện.



Những người cảm thấy hứng thú với mình? Trong lòng Lăng Tiêu cười lạnh: Đi đầm lầy Penzias tìm ta là được rồi.