Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 133 : Thân tình

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Lăng Chí như là cảm nhận được tâm ý của đệ đệ, khẽ thở dài một tiếng, nói:



- Lúc học ở học viện quốc gia, ta cũng đã từng sống không khác gì đám con cháu quý tộc, cũng làm bộ làm tịch như chúng ta ưa chuộng nếp sống cao nhã. Nhưng khi tới đất phong Faulkner, căn cơ gia tộc của chúng ta ở phương Bắc, ta cảm nhận được tình cảnh của dân chúng và phong thổ ở nơi đó còn lạc hậu hơn nhiều so với đế đô, nhưng nếp sống tình cảm của dân chúng thì tốt hơn. Người dân ở nơi đó thuần phác, thiện lương, hơn nữa rất đơn thuần. Bọn họ miệng ăn nói thô tục, uống rượu dùng chén lớn, ăn thịt phải miếng to. Đến ngay cả tác phong của thân sĩ quý tộc địa phương cũng không khác gì ta lúc này, mọi người đều cho rằng đó cũng là đạo lý cần phải làm, nên không cảm thấy có gì khác thường. Hơn nữa, quân nhân ở trên chiến trường, ngươi không thể mong chờ họ nói chuyện văn minh với địch nhân.



Lăng Tiêu nghe những lời chân thành, không khoa trương tự thuật phong thổ dân tình ở phương bắc của ca ca, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác dường như có một huynh trưởng như vậy là chuyện rất tốt!



Hai người tìm đến một quán rượu nhỏ, mặc dù không lớn nhưng rất sạch sẽ. Lão chủ quán dường như không ngờ cái quán nhỏ của mình còn có thể nghênh đón hai khách nhân thân phận cao quý như vậy, lão lăng xăng mời mọc. Lăng Chí nhã nhặn nói:

- Ông chủ, ông không cần căng thẳng như vậy, cứ xem chúng ta như là khách bình thường là được rồi!

Nói xong hướng về phía Lăng Tiêu cười:

- Binh sĩ thủ hạ của ta, trước nay chưa bao giờ quấy nhiễu thường dân!



Hai vị khách quý đến đây, nên lão chủ quán tự mình xuống bếp, chỉ trong chốc lát đã làm xong mang ra vài món ăn sáng. Lăng Chí còn kêu thêm một đĩa to thịt tái, một hũ rượu ngon hâm nóng, rượu hơi đục mùi nồng đậm, đúng là loại rượu nếp nông dân tự mình ủ lấy. Trong mắt của Lăng Chí uống rượu này so với các loại rượu của bọn quý tộc ủ ngon hơn nhiều.



- Ha ha, rượu này quả là ngon. Ở phương Bắc gieo trồng lúa gạo không dễ dàng, cho nên giá cả của rượu rất cao. Như loại rượu nếp này ở đế đô chỉ cần một đồng tệ là có thể uống một chén, nhưng ở phương bắc có thể bán được một trăm đồng, cũng chính là mười ngân tệ. Ha ha, không ngờ phải không?



Thời gian gần đây Lăng Tiêu đối với tiền bạc hơi có chút mẫn cảm, lập tức hỏi:

- Vậy nếu có người mua rượu chuyển theo đường thủy buôn bán, chẳng phải là đã sớm phát tài rồi sao?



- Buôn bán?

Lăng Chí thoáng lộ vẻ suy nghĩ:
Lăng Chí trên mặt lộ ra ý cười, nói:



- Loại này, đệ tốt hơn là chính mình cất giữ là được. Ta lần này trở về, dẫn theo năm trăm người. Đệ tuổi hãy còn nhỏ, chưa từng trải qua hung hiểm, mối uy hiếp nhất bên phương Nam kia thật ra cũng không phải là thú tộc, đều là những người đó tự hù dọa chính mình. Thực sự đệ cần phải chú ý: thứ nhất là Nam Phương Vương, thứ hai chính là thành chủ Penzias. Đệ đi vào trong đó cũng giống như đuổi hắn đi, hắn làm thành chủ quản lý thành Penzias nhiều năm, hắn đã tích lũy tài phú và gắn kết với người bản xứ, hơn xa điều đệ có thể nghĩ tới. Huống chi, người nọ có huyết mạch hoàng thất, lại hợp tác với Nam Phương Vương nhiều năm, quan hệ giữa hai người khẳng định là không kém. Đệ tới nơi đó bên người nếu không có đủ thực lực, khẳng định sẽ bị khi dễ. Ca ca cũng không thể cấp cho đệ nhân thủ nhiều hơn, năm trăm người này, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Hổ Gầm đột kích đội của nhà chúng ta! Hiện đang đóng quân ở ngoài thành, chờ khi nào đệ đi thì dẫn theo bọn họ!



- Này... điều này sao được, giao bọn họ cho đệ, đại ca làm sao chứ?

Lăng Tiêu không phải không biết, để huấn luyện binh sĩ Hổ Gầm đột kích đội, lúc trước Lăng Chí phải nỗ lực hết sức vất vả, mới thành lập được một chi tư binh từ đội quân hỗn tạp. Lợi dụng thời gian mấy năm dần dần sàng lọc, mới trở thành chi đội quân tinh nhuệ ngày nay. Lúc này bỗng dưng lấy đi một phần sáu quân số, việc này đối với thực lực tổng thể của Hổ Gầm đột kích đội, sẽ là một đả kích thật lớn.



- Cái gì không được, lão Tam, nam tử hán không nên lề mề, của ta không phải là của đệ sao! Khách sáo với đại ca cái gì? Thứ gì đó của đệ, đệ hãy giữ lấy, bên người lúc nào cũng phải có người thân tín, hay là cho bọn hắn đi! Đừng xem ca ca đệ thực lực không tính là quá hùng mạnh, nhưng bọn người đó, muốn hơn ta, ha ha, cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!

Lăng Chí nói xong, vẻ mặt ngạo nghễ!



- Đại ca nếu không thu nhận, năm trăm người kia, đệ cũng không muốn!

Lăng Tiêu nói như đinh đóng cột. Lăng Chí nói không sai, hai người là thân huynh đệ, chỉ hai chữ huynh đệ này, còn hơn hết thảy mọi điều kiện!



Lăng Chí sửng sốt một chút, bưng bát rượu lên:

- Được, lão Tam cũng trưởng thành rồi, ha ha, Lăng gia chúng ta đều là nam nhi tuyệt vời!"



Lăng Tiêu bưng cốc rượu cụng với Lăng Chí, ngửa cổ uống cạn, tâm tình cực kỳ thoải mái!