Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 136 : Ân uy nhiếp kiêu binh

Ngày đăng: 02:58 20/04/20


Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn lính đang trợn mắt há hốc mồm đó, Phúc Bá cởi áo của mình ra sau đó phần trên thân lộ ra trần như nhộng, khô héo và gầy ốm, thậm chí dùng chữ gầy như que củi để hình dung Phúc Bá cũng không sai lắm. Thế nhưng điều đó cũng không có gì, chân chính khiến bọn lính rung động thật sâu đó là trên người Phúc Bá vô số vết sẹo dọc ngang khắp cả người!



Trong đó một vết sẹo kéo dài từ vai trái xéo xuống tới bụng là dọa người nhất, giống như một con rết thật lớn bám chặt trên thân thể khô quắt của Phúc Bá, trông thật vô cùng dữ tợn!



Phúc Bá chậm rãi xoay người phía sau trên lưng, vết sẹo càng nhiều!



Có thể nói toàn bộ sau lưng của ông, ngay cả chỗ trống đặt một bàn tay cũng không có!



- Các ngươi, trên người ai có vết thương nhiều hơn so với ta?

Ý tứ của Phúc Bá không lộ chút khoe khoang nào, mà còn mang theo một tia bi thương:

"Bọn trẻ các ngươi... Năm đó khi ta ở trên chiến trường giết chóc, các ngươi, đều còn chưa có sinh ra! Tinh thần quân đội? Chậc chậc, cả đám các ngươi, tự cho là đánh được mấy trận chiến, giết được mấy tên người thú, liền dám xưng là chính mình có được tinh thần quân đội? Cái gọi là tinh thần quân đội là gì... Cái này có thể có rất nhiều lối giải thích: có ý chí cứng như sắt thép, có tinh thần ngoan cường bất khuất, có kỷ luật nghiêm khắc, qua rèn luyện tàn khốc... Nhưng ta cho rằng, tất cả những điều đó đều không trọng yếu, mà quan trọng nhất là "Phục tòng mệnh lệnh", Lăng Võ!



- Có mặt!



Trong mắt Lăng Võ đầy cuồng nhiệt, đó là một loại ánh mắt... khi nhìn thấy người có thể khiến mình vạn phần tôn kính. Trước đây, ánh mắt này chỉ dành riêng cho một người là Lăng Chí, nhưng hôm nay, hắn bị lão nhân này làm dao động rồi. Thực lực của lão nhân này, rõ ràng sâu không lường được, mà trên người không ngờ có nhiều vết sẹo như vậy, điều đó nói lên cái gì? Lăng Võ không giống như những tên lính bình thường hữu dũng vô mưu, hắn có thể nhìn ra được những vết sẹo trên người lão nhân, hơn phân nửa đều là do vũ khí lưu lại, thêm vào cổ khí phách trên người lão nhân kia, nếu không phải đã trải qua nhiều năm trong kiếp sống quân đội, thì tuyệt đối không thể xuất hiện khí chất như thế này.



- Ngươi cảm thấy ngươi... có phục tòng mệnh lệnh không?

Phúc Bá chậm rãi mặc lại áo, cài cúc áo từ trên xuống dưới xong lên tiếng hỏi.



- Không có! Lăng Võ theo nghiệp võ tuy là tướng lãnh tư binh, cũng đều có khát vọng kiến công lập nghiệp, mà không phải bảo vệ một tên vô năng ăn chơi trác táng của mọi nhà!

Lăng Võ đứng thẳng thân mình tại chỗ, nhìn thẳng không chớp mắt nói, không hề tỏ ý sợ hãi với thiếu niên bộ dáng tuấn tú đang đi tới kia.



- Ha ha, ngươi thực dám nói thiếu gia là vô năng ăn chơi trác táng. Được, lão nhân ta cho ngươi một cơ hội, thành khẩn mời thiếu gia đánh với ngươi một trận, để ngươi khỏi nói ta khi dễ các ngươi!

Phúc Bá lạnh nhạt nói xong, quay đầu lại cung kính khom lưng về phía Lăng Tiêu.



- Thiếu gia! Xem ra ngài cần bộc lộ chút tài năng, mới có thể khiến cho đám binh sĩ tự cho rằng mình rất mạnh này chịu phục đấy.



Lăng Tiêu cười nhạt gật gật đầu. Hắn hết sức tán thưởng những thiết huyết hán tử này. Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, không có nghĩa là trong lòng Lăng Tiêu không tức giận với cái nan đề giao cho mình này. Muốn thử xem ta có thể bắt hàng phục bọn binh sĩ ương ngạnh, đám kiêu binh càn quấy này hay không?



Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Lăng Võ. Lăng Võ bất đắc dĩ lên tiếng:

- Lăng Võ ra mắt Tam thiếu gia!



- Miễn đi.

Lăng Tiêu khoát tay. Cũng không thèm để ý. Lạnh nhạt nói:

- Ngươi ra tay đi. Trong vòng một chiêu ngươi phải thua!



- Ngươi!

Lăng Võ bị tức đến nỗi thiếu chút nữa thở không được ngất xỉu. Thằng nhỏ xấu xa này, hắn nghĩ chắc lão tử là trẻ con sao? Lúc sắp lên đường Lăng Chí đã dặn dò:
- Cảm ơn Tam thiếu gia!

Tiếng hô đồng loạt truyền đi thật xa, lúc này từ trong thanh âm đúng là nghe được mối chân tình.



Còn Lăng Võ thì thừa cơ hội này thực vô sỉ trút hết số đan dược còn lại vào một cái túi, hướng về phía Thu Nguyệt cười hà hà:

- Cái ấy, thật tốt... Truyện Sắc Hiệp



Thu Nguyệt che miệng cười, nhận lại bình sứ, sau đó xoay người đi lên xe.



Bọn lính đi theo sau đoàn xe, khi nhìn xe ngựa phía trước, trong mắt... lại thêm rất nhiều niềm cảm kích!



Suốt lộ trình rất an toàn, có đại đội tinh binh bảo hộ, cho dù là cường đạo có đui mù đi nữa, cũng phải suy đi nghĩ lại xem chính mình có đủ phân lượng hay không? Đối với những người ẩn núp ở ven đường vốn chủ ý đánh lén Lăng Tiêu, cũng không biết vì sao, không có người nào ra tay đối phó với Lăng Tiêu.



Bọn lính suốt lộ trình, ngay từ đầu có ý chống lại Lăng Tiêu, đến giờ đều đã nhận ra vị chủ nhân trẻ tuổi kia cũng không cao ngạo như trong tưởng tượng, cũng tuyệt đối không phải hạng người không có năng lực!



Tuy rằng tính cách khác hẳn Lăng Chí nhưng cũng đều có sức thu hút khiến người ta cảm phục.



Khi đội ngũ lại đi ngang qua thị trấn Tạp Mai Long, nơi này đã khôi phục cảnh phồn hoa và náo nhiệt như xưa, nhìn không ra dấu vết bị người thú tấn công chút nào. Trưởng trấn Lôi Minh của thị trấn Tạp Mai Long, và Đại Thống lĩnh Phan Ân của Phòng vệ quân, kết hợp mở tiệc chiêu đãi cả bọn Lăng Tiêu, đến ngay cả năm trăm tinh binh kia, cũng được an bài đến đại sảnh trong một tửu lâu, chiêu đãi thức ăn thức uống ê hề.



Hai người này đều là tâm phúc của Nam Phương Vương, nhiệt tình với Lăng Tiêu như thế, ít nhất ở biểu hiện bề ngoài, cũng chứng tỏ thái độ của Nam Phương Vương: "Ta rất hoan nghênh ngươi tới đây!"



Lôi Minh và Phan Ân cũng đều nhận được nhiều vinh dự và ưu đãi từ trong lần người thú tấn công trước đây; vì thế tự nhiên cũng thân cận với Lăng Tiêu người cùng nhận được ưu đãi ngày đó. Hơn nữa hai người thật sự không có lý do gì để đắc tội với Lăng Tiêu.



Rượu qua ba tuần, Trưởng trấn Lôi Minh dường như vô tình nói một câu:

- Thành Penzias, gần đây thuế má bỗng nhiên tăng cao, ha ha, xem ra việc làm ăn buôn bán đã khôi phục lại rồi!



Nói xong cũng không nói gì thêm, một vài tên quý tộc bản địa của Tạp Mai Long cùng dự tiệc, lúc này khách và chủ đột nhiên cúi đầu tận tình ăn uống thỏa thích.



Khi tiếp tục lên đường, bên trong xe Diệp Vi Ny noú:

- Bên đó hẳn là không chào đón chúng ta cho lắm.



Xuân Lan cười lạnh nói:

- Không chào đón thì có thể làm gì, chúng ta còn phải sợ bọn chúng hay sao?



Khi Đại đội nhân mã đi tới bên ngoài thành Penzias, từ rất xa, đã nhìn thấy tòa thành lớn này, tường thành cao hơn nhiều so với thị trấn Tạp Mai Long, tuy rằng không thể so với đế đô, nhưng tại phương Nam này, đây cũng là tòa thành lớn hạng nhất!



Khi đội ngũ định đi vào thành, lại bị một binh sĩ chặn lại.