Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 146 : Trả thù cách đặc biệt

Ngày đăng: 02:58 20/04/20




Mạnh Ly làm việc thực cẩn thận, trên giấy ghi rõ thân phận của từng người. Thậm chí bối cảnh chỗ dựa đơn giản đều có đánh dấu ghi chú. Có một số có quan hệ với vương công đại thần tại đế đô, cũng được đánh dấu ghi chú làm trọng điểm: Bốn người tham dự chuyện đêm nay không ngờ toàn bộ đều là quý tộc, không có một thương nhân nào tham gia.



Xem ra bọn tầng lớp cao của Đế quốc đúng là to gan lớn mật a. Trên phương diện thân phận cách biệt, quả nhiên khiến cho đám thương nhân này hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong lòng Lăng Tiêu lúc này đã có một kế hoạch sơ lược. Hắn nhìn thoáng qua Mạnh Ly với vẻ tán thưởng. Chính mình mang theo Mạnh Ly quả là một hành động sáng suốt. Mạnh Ly vốn sinh sống ở thành Penzias khoảng thời gian rất lâu. Đối với không ít người và sự việc ở địa phương này đã sớm biết được khá rõ. Vì thế phái hắn đi làm việc này thực đúng là làm chơi ăn thiệt, làm ít mà đạt được nhiều hiệu quả.



Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ cười nói:

- Ngày hôm đó nếu để thành chủ Lý Hậu Lâm nhìn thấy ngươi. Chỉ sợ hắn sẽ bị tức ói máu sớm hơn nữa.



Mạnh Ly cười khẽ nói:

- E rằng hắn đã biết Mạnh Ly theo thiếu gia.



Lăng Tiêu gật gật đầu. Sau đó nói:

- Đã xác định là bốn người này, không có con cá nào lọt lưới chứ?



Mạnh Ly nói:

- Điều này Mạnh Ly không dám xác định. Thậm chí, Mạnh Ly vẫn luôn cảm giác có chút không đúng đối với mấy người này. Bởi vì trước ngày hôm nay bọn họ cũng đã tụ hội nhau lại mấy lần rồi. Hơn nữa, bọn tư binh xuất hiện đêm nay, đúng là tư binh của một tên quý tộc trong số đó. Chẳng qua...



"?" Lăng Tiêu hất hàm hỏi.



- Chẳng qua bọn tư binh đó đều che giấu tung tích. Đọc Truyện Online



Mạnh Ly có chút khó xử nói:

- Vì trước đây tôi sống ở thành Penzias một thời gian nên mới biết được điều này.



Phúc Bá ở một bên nói:

- Thiếu gia. Mạnh Ly nói chính là tình hình thực tế. Rất nhiều gia đình quý tộc đều thích âm thầm huấn luyện một nhóm người. Nhóm người này ở bề ngoài nhìn không ra phục vụ cho ai. Mỗi khi có chuyện cần tới bọn họ xuất hiện, bọn họ mới được triệu tập đến cùng một chỗ. Còn bình thường thì phân tán gia nhập vào các ngành nghề khác để che giấu tung tích, cũng có thể dễ dàng dò la tin tức.



- Chiêu này không tệ. Lăng Tiêu tán thưởng nói.
Thu Nguyệt liếc xéo về phía căn phòng kia một cái, gật đầu nói:

- Ta cũng buồn ngủ lắm rồi. Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm cho xong. Chúng ta cần phải mau mau một chút đi mua một vài hạ nhân về.



Hai nàng thản nhiên trò chuyện, nắm tay rời đi. Sao sáng trên bầu trời tuyệt đẹp, Tử tước phủ, rơi vào cảnh yên tĩnh.



Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ bầu trời thành Penzias bị một đám mây đen bao phủ, mưa phùn liên tiếp mấy ngày nay đã làm giảm bớt bầu không khí nóng bức. Sáng sớm mọi người đều cảm thấy hết sức dễ chịu. Penzias hàng năm tuy rằng cũng có mùa mưa. Nhưng thời gian mưa rất ngắn, suốt năm đều bị cái nóng bao phủ. Vì thế, với thời tiết âm u thế này, ngược lại cư dân thành Penzias rất thích thú chịu đựng.



Nhưng buổi sáng hôm nay, trong trang viện của bốn quý tộc, lại được bao phủ bởi một bầu không khí sợ hãi. Tất cả bọn hạ nhân ngay cả thở mạnh cũng không dám, đều lẳng lặng làm nhiệm vụ của mình không dám nhàn hạ chút nào.



Một gia tộc trong đó là Tử tước đại nhân họ Thôi đang vừa khóc rống nước mắt nước mũi chảy ròng, vừa gào thét:

- Là ai? Là ai giết vợ nhỏ mười lăm yêu quý nhất của ta. Ta nhất định phải tìm ra nó. Ta phải báo thù cho nàng.

Nói xong hắn ôm cô vợ nhỏ mười lăm của mình, thi thể sớm đã lạnh như băng thất thanh khóc rống lên.



Không phải chỉ có một mình hắn, trong nhà bốn quý tộc này: đều phát hiện người vợ bé yêu quý nhất của lão gia bị giết chết. Các cô vợ bé bị giết chết đều có một chấm đỏ ở yết hầu, máu cũng không có chảy ra bao nhiêu, quần áo vẫn chỉnh tề, tài vật trong nhà cũng không mất một món nào.



Bất kể là cướp tiền hoặc là hãm hiếp, đương nhiên không thể quy án như thế. Vậy chỉ có một kết quả: báo thù.



Nhưng các nữ nhân này mặc dù bình thường hơi ương ngạnh, đối xử với hạ nhân kém một chút. Cũng không đến mức phải gặp họa sát thân chứ?



Nhưng khi gia chủ của bốn nhà quý tộc này cùng nhau nghe nói các nhà khác trong bọn cùng thời điểm đều phát sinh thảm họa: Sắc mặt họ đều tái nhợt không còn chút máu, đến ngay cả Tử tước đại nhân Thôi gia khóc la hung dữ nhất kia, cũng ngã phịch xuống đất, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.



Bọn hạ nhân đều dùng ánh mắt kính nể nhìn lão gia nhà mình: thường ngày thái độ làm người của lão gia đều vô cùng chanh chua, keo kiệt. Không thể tưởng lão gia quý tộc còn trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Khi Lăng Tiêu nghe được tin này, hắn sửng sốt một lúc lâu, mới lắc đầu cười khổ: "Hèn chi Phúc Bá làm ra vẻ thần bí không tiết lộ với mình."



Chiêu này đúng là chính mình nghĩ không ra. Tuy nhiên, sức chấn nhiếp thật là quá mạnh đây.