Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 210 : Vạn niên linh phách
Ngày đăng: 02:59 20/04/20
Khi ra khỏi kho báu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn đắm chìm trong vui Sướng vì thu được hai bảo vật kia. Không nói tới tinh hạch lai lịch không rõ kia, chỉ riêng bảo đỉnh đã coi như kiện bảo bối pháp bảo đầu tiên của Lăng Tiêu.
Nghĩ lại kiếp trước ở Tu Chân Giới, đã không thu được pháp bảo lại còn bị thiên kiếp đại lôi bổ xuống, đẩy tới thế giới này, Lăng Tiêu không kìm nổi thổn thức không thôi. Đi ra mặt đất, không thấy hai lão nhẫn kia nữa, sau khi hai người rời khỏi, chỉ nghe thấy dưới mặt đất phát ra những tiếng chấn động ầm ầm, kiến trúc kia lai khôi phục nguyên dạng.
Tống Minh Nguyệt đi gặp ông nội, báo cáo lai việc Lăng Tiệu lựa chọn những gì trong kho báu. Tống Y nghe xong nhíu đôi mày kiếm nói:
- Cái đỉnh đó hiển nhiên là thứ tốt!
Thấy Tống Minh Nguyệt sốt ruột muốn phản bác mình, Tông Y ảm đạm cười:
- Con nhóc này, ta chẳng phải đã nói, tùy ý cho hắn lựa chọn mọi thứ trong kho báu Tống gia sao? Đương nhiện ta sẽ không đổi ý.
Thật ra cháu có tâm lo lắng cho bệnh tình của phụ thân hay là... có ý tưởng gì khác?
Tống Minh Nguyệt mặt phấn đỏ bừng, mạnh miệng nói:
- Đương nhiên là bởi vì bệnh tình của phụ thân. Hơn nữa, gã đó có biết người ta là nữ nhân đâu!
Tống Y cười hà hà, đôi mắt tươi cười toát lên vẻ hiền lành, biết rằng cháu gái mình nhìn thì tinh nghịch như vậy nhưng thực ra da mặt rất mỏng (dễ hổ thẹn), từ nhỏ thích cải nam trang, hơn nữa Tống gia cũng có tuyệt học dịch dung lưu truyền lâu đời, cũng không ai để ý tới việc của nàng.
Ông cũng không trêu ghẹo nàng nữa, nói:
- Cái đỉnh đó có để ở Tống gia ta một ngàn năm nữa cũng sẽ chẳng ai biết dùng nó vào việc gì, thà đưa cho người hữu dụng còn hơn. Tuy nhiên, nói như thế, sau lưng Lăng Tiêu có lẽ thực sự có truyền nhân của gia tộc thượng cổ lưu truyền lại. Nếu không, làm gì có ai hứng thú với cái đỉnh làm bằng hàn thiết này chứ?
Tống Minh Nguyệt nghe xong, nói:
- Khi cháu vào thế tục giới đã điều tra hắn. Một năm trước, hắn quả thật không hề có tài năng gì, hơn nữa còn rất uất ức, bản thân là con dòng cháu giống, không ngờ bị một vị hôn thê con một thương nhân dùng kế từ hôn. Sư kiện đó gây ra huyên náo rất lớn trong giới quý tộc bấy giờ. Dường như cũng sau lần phong ba từ hôm đó, hắn mới đột nhiện như là thay đổi thành một người mới, thực lực đột nhiện tăng mạnh, liên tiếp biểu hiện bất phàm. Nghe nói khi hắn vẫn còn chưa đánh thông được Thiên Mạch đã từng khiến một gã Ma Kiếm Sĩ sợ tơi mức không cầm nổi kiếm, cũng không rõ là thật giả thế nào.
Hơn nữa, mẫu thân của cháu dùng Dưỡng Nhan Đan xong cũng có hiệu quả rất rõ ràng, như ông cũng thấy đó. Ngươi này thật sự rất thần bí! Tùy tùng của hắn không ngờ có thực lực Kiếm Hoàng, hơn nữa thoạt nhìn trông hệt như chủ tớ, cực kỳ khiêm tốn đối với Lăng Tiêu!
Tống Y gật gật đầu, nói:
- Nàng... nàng đừng ôm ta chặt quá, ta ta không thở nổi.
Tống Nghi có chút gian nan nói
- A....Ta thực đáng chết.
Tống phu nhân vôi vàng đỡ trượng phu nằm xuống giường, Sau đó quay đầu lại, thấy bố chồng, lập tức xấu hổ tới mức mặt đỏ hồng, nói:
- Chàng nhất định rất đói bụng rồi, thiếp, thiếp đi chuẩn bị chút đồ ăn cho chàng!
Khi tỉnh lại, Tống Nghi dường như không hề có ý e dè cha mình, khó nhọc nói:
- Không cần đi, Uyển nhi... mấy năm nay, làm khổ nàng rồi!
Tống Nghi vừa nói ra, Tống Minh Nguyệt và ông nội Tống Y đều bật quay mặt đi chỗ khác. Tống phu nhân khóc rống lên, liên mồm nói:
- Không khổ, thiếp không khổ chút nào cả. Chỉ cần chàng còn sống, muốn thiếp thế nào cũng được!
Lăng Tiêu lúc này lặng lẽ đi ra. Khi đi qua đám người tụ tập bên ngoài, có một số người hắn đã gặp hôm trước, thấy Lăng Tiêu đều khẽ mỉm cười thiện ý. Lăng Tiêu cũng cười gật đầu với họ, sau đó
không nói gì nữa, quay người đi khỏi.
Trở về phòng mình, tâm tình Lăng Tiêu rất lâu vẫn không thể bình phục. Từ biểu hiện tình cảm của người trong Tống gia, Lăng Tiêu hiểu thêm rất nhiều điều. Mặc dù theo đuổi trường Sinh, khát cầu bất diệt, nhưng có trái tim là có tình cảm, mới gọi là lòng người!
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới khối tinh hạch kia. Sở dĩ coi nó là bảo bối bởi vì khi ở trong kho báu ngầm của Tống gia, Lăng Tiêu đã dùng tinh thần lực tra xét một chút. Không tra thì không biết, vừa tra xong, Lăng Tiêu giật mình kinh ngac.
Thứ này, không ngờ là... Vạn niên linh phách trong truyền thuyết!
Cái gọi là Vạn niên linh phách chính là một loại tinh thạch có linh tinh rất yếu hình thành trong tự nhiên, do thiên địa linh khí trải qua hơn van năm, thậm chí hơn mười vạn năm, cô đọng lại mà thành. Nói cách khác, thứ này căn bản không phải là tinh hạch ma thú, mà là cực phẩm thiên tài địa bảo!