Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 227 : Di tích thượng cổ thần bí (2)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




Bốn người Lăng Tiêu rốt cuộc cũng tới một ngọn núi lớn cao ngất ở phía nam Đế quốc Tử Xuyên.



Cảnh tượng xung quanh trong vòng mấy trăm dặm rất hoang tàn vắng vẻ. Đường núi gập ghềnh khó đi, thoạt nhìn ở đây chưa có người đặt chân tới. Cũng may bốn người này đi lại ở loại địa phương này không có bất cứ vấn đề gì. Tần Cách lại giống như trở về nhà. tuy rằng rừng rậm và ao đầm có chút khác biệt, nhưng tộc đã sinh sống ở đầm Penzias lâu rồi, chính là rừng rậm nguyên thủy không hơn không kém.

Lăng Tố đi ở trên đường, không hỏi Lăng Tiêu tiếp vì sao lại đột nhiên thần kỳ như vậy. Theo nàng thấy, có cơ hội thích hợp, Lăng Tiêu nhất định sẽ nói với nàng, bây giờ hỏi, sợ rằng có chút bất tiện. Dù sao, đối với nàng mà nói, Tống Minh Nguyệt giả là công tử cũng tốt, thú nhân Tần Cách kia thoạt nhìn rất dã man cũng tốt, đều coi như là người ngoài.



Được cái Tần Cách xem ra trung thành và tận tâm. Tống Minh Nguyệt nữ nhân này dường như có ân với đệ đệ, cũng có một chút cảm tình ở bên trong, Dường như, còn có chuyện gì tìm đệ đệ, nhất là khi ở Thất Sắc thành. Tình huống nguy hiểm như vậy, người ta cũng không có ai bỏ đệ đệ minh lại để chạy trốn.



Như vậy cũng xem như là có tình có nghĩa.



Cho nên, trong lòng mặc dù nhiều ít cỏ đề phòng hai người này. nhưng Lăng Tố cũng không mảy may biểu hiện ra ngoài. Cũng không có một chút suy tư gì đối với việc tiến về di tích thượng cổ phía trước kia mà mang theo hai người này. Bởi vì nàng cũng nhìn ra được một chút, tam đệ này của mình, so với khi mình rời khỏi đế đó. đã thay đổi, đã biến đổi to lớn, cả người thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều. Hơn nữa, quan trọng nhất, là thực lực đột nhiên trở nên tăng nhanh!



Thực sự làm cho người ta khó có thể tin! Lăng Tố cảm thấy kỳ ngộ của đệ đệ phi thường tốt. Nàng làm tỷ tỷ, ngoài sự vui vê cũng không có tâm tư gì khác ở trong lòng.



Cứ như vậy, bốn người che giấu tung tích, có Tần Cách là thú nhân đã lớn lên giữa rừng rậm, cũng không gặp phải một chút vấn đề nào.



Khi đi tới vách núi phụ cận, mấy người Lăng Tiêu lại lấy làm kinh hãi, thảo nào di tích thượng cổ ở chỗ này từ xưa tới nay không có người nào phát hiện được. Vách núi cao chừng nghìn thước, từ phía dưới nhìn lên căn bản là không nhìn thấy đỉnh. Bởi vi vách núi này hơi nghiêng nghiêng, khiến người ta có cảm giác áp bách thật lớn!



Sau khi rời khỏi vài trăm thước, mới có thể nhìn toàn cảnh một cách rõ ràng. Mà ở bên dưới vách núi còn có một con sông chảy xiết! Con sông này thoạt nhìn nước cũng rất sâu, trong suốt thấy được cả đáy, nước sông lạnh buốt tới xương, rộng hơn hai mươi thước. Khoảng cách này, đối với bất luận một người nào ở đây, ngoại trừ Lăng Tố có thể có hơi chút vất vả ra, còn ba người khác cũng không để hai mươi thước vào mắt.



Nhưng vấn đề là, đầu con sông này, dán sát vào vách núi! Nói cách khác, cho dù ngươi có thể nhảy qua, nhưng ngươi nhảy qua rồi. Căn bản là không có chỗ để đặt chân! Lại rơi vào trong nước. Mà nước sông này chắc chắn vô cùng lạnh lẽo. Từng vùng nước xoáy mang theo mười phần kình lực không ngừng hình thành trên mặt nước. thoạt nhìn cũng rất đáng sợ. Sông này hơi nghiêng, lại có những bụi cây sinh trưởng mọc thành cụm rất hỗn độn, thậm chí không có chỗ để hạ chân.




Lăng Tố vũ lực không cao, thế nhưng đối với con đường khảo cổ quả thực rất có năng lực. Đôi tay nàng tìm tòi một hai ngày ở chỗ lõm, khi mọi người ở đây đều sắp hết kiên nhẫn, bỗng nhiên nghe được một tiếng rung động rất nhỏ, tiếng vang vô cùng vô cùng nhỏ! Nếu như không phải ở ngay trước mặt, thậm chí còn cho rằng đó là tiếng nước chảy!



Lập tức nổ ầm ầm rất lớn trong lòng mỗi người: Tìm ra rồi!



Theo thanh âm rất nhỏ, chỗ lõm trên khối đá từ từ mở ra như một kỳ tích!



Lộ ra một thông đạo sâu thẳm, đen kịt. Đọc Truyện Online



Lăng Tố lấy một cây đuốc nhỏ ra từ trong lòng, bật lửa, sau đó đi trước dẫn đường, liền chui vào.

Tống Minh Nguyệt theo sát ở phía sau, Lăng Tiêu là người thứ ba. Tần Cách cảnh giới đi phía cuối cùng. Lăng Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại nói:



- Tần Cách, ném hết những cái đinh màu đen kia xuống nước!



Lăng Tố ở phía trước sửng sốt, Tống Minh Nguyệt cười nói:



- Yên tâm đi, khi đi ra, chúng ta sẽ mang theo tỷ!



Lăng Tố hơi ngẩn người rồi mỉm cười, cảm thấy trước mặt mấy người này, có lúc mình biến thành chướng ngại vật làm vướng bận tay chân của họ. Tuy nhiên nàng cũng không suy nghĩ thêm nhiều. Lằn trước tới đây, nàng vẫn chưa đi vào bao xa nên không biết di tích thượng cổ này có các cơ quan cạm bẫy gì hay không, vì vậy cẩn thận là tốt nhất.