Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 236 : Chủ nhân chân chính của huyệt động

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




Ở dưới đất ngầm không có mặt trăng, mặt trời, cũng không có cảm giác về thời gian, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt hai người không hề biết đã trải qua bao lâu, nhưng ở trên mặt đất, Lăng Tố cùng Tần Cách đã phải lo lắng chờ đợi chừng một ngày!



Ngay cả thú nhân luôn đặt chuyện ăn uống lên trên hết thảy như Tần Cách cũng bất đầu lo lắng, mặt đất dường như biến thành kim cương, bất kể nắm đấm của hẳn ra sức nện như thế nào cũng không hề có chút biến hóa.



Mà trên thực tế, ngay cả Tần Cách cùng cảm giác không thích hợp. bởi vì với sức mạnh của hẳn, cho dù dưới chân là kim cương cũng hoàn toàn có thể nện thành một cái hố sâu, vậy mà bất kể hắn điên cuồng oanh kích mãnh liệt tới mức nào vẫn không hề có chút thay đổi.



Đến cuối cùng, Lãng Tố lấy được một quyển sách vô cùng cổ xưa từ trong căn phòng tạp vật, lúc này mới hiểu được hết thảy. Nhưng ngay cả như thế, Lăng Tố cũng không hề có ý định từ bỏ, vẫn quyết tâm ở lại cùng Tần Cách giữ cửa. Lăng Tố tin ràng nếu đệ đệ của mình có thể đánh thông thiên mạch trong vòng một năm, hơn nữa thực lực tăng lên như thế này, hiển nhiên không phải là một người có phúc duyên nông cạn! Hắn nhất định có thể ra khỏi! Lăng Tố thầm cầu nguyện, hy vọng có thể có thần linh bảo hộ cho đệ đệ mình bình an vô sự. Nhưng những gì ghi lại trong bộ sách này khiến người ta quá mức kinh hãi, cho nén trong lòng Lãng Tố cũng vô cùng mâu thuẫn, đồng thời không ngừng tự trách mình. Nếu không phải vì mình, đệ đệ sao lại đến đây cơ chứ?



Cho nên chợt nghe thấy một tiếng nổ, Lăng Tố lập tức đứng lên. dùng tốc độ còn vượt cả trình độ Đại Kiếm Sư của nàng vọt tới cửa. sau đó nhìn thấy đệ đệ và một nữ nhân tuyệt đẹp cùng vọt lên!



Trên mặt Tần Cách rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đôn hậu, còn cả một chút như trút được gánh nặng. Thú nhân này cũng không phải vô tâm, một mình Lăng Tiêu có quan hệ tới tương lai của toàn bộ thú nhân tộc đầm Penzias. Hơn nữa, đi theo Lăng Tiêu, Tần Cách có thể được ăn các món ngon, còn có thể được đan dược tăng cường thực lực. Biết tìm đâu một chủ nhân tốt như vậy chứ?



- Ngươi, các ngươi... ha ha, ổn cả chứ?



Lăng Tố ngạc nhiên vui mừng, hai mất ưng đỏ, nói năng hơi lộn xộn.

Tần Cách cũng chăm chú nhìn vào Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đang lơ lửng giữa không trung, trong mắt lộ vẻ cảnh giác! Hắn cảm nhận được một sự uy hiếp to lớn từ trên thân kiếm. Đây là bản năng trời sinh của thú nhân đối với nguy hiểm!



Tống Minh Nguyệt chợt nhất nhìn thấy Lăng Tố, sắc mặt lập tức đỏ bừng, cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong lòng thầm mong nàng không nhìn ra điều đặc biệt giữa hai người. Lăng Tiêu nhìn tỷ tỷ vẻ mặt tiều tụy, hai mắt hơi vô thần, dịu dàng nói:



- Tỷ, để tỷ phải lo lẳng cho chúng em. Chúng em không việc gì!



- Không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi!



Lăng Tố không kìm nổi vươn bàn tay trăng nõn, lau lau khóe mắt. lặp tức khuôn mặt xinh đẹp lại tươi cười, nhìn Tống Minh Nguyệt nói:



- Minh Nguyệt cũng không thể giấu diễm sự thật mãi được nhi!



Tống Minh Nguyệt đỏ mặt nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. tự nhủ: quả nhiên tỷ tỷ nhìn không ra, may quá! Nếu không thì xấu hổ chết đi được!



Trên thực tế, Lăng Tố tuy ràng cũng là xử nữ nhưng trực giác của nữ nhân vẫn khá nhạy bén, làm sao không nhìn ra không khí mờ ám giữa Tống Minh Nguyệt và tam đệ, nhưng nàng là tỷ tỷ, sao có thể hỏi chuyện xấu hổ đó, cho nên tất cả mọi người đều giả vờ hồ đồ là lựa chọn tốt nhất.


Nói xong, nàng lại nghĩ tới một màn song tu triền miên của hai người ở phía dưới, sắc mặt lại ứng đỏ, nghĩ thầm: dưới đó là nơi lần đầu tiên của bọn mình, sao có thể để bọn người đó xuống quấy rầy! Nghĩ vậy, nàng lại nói tiếp:



- Không! Để phòng ngừa sau này có người tiến vào, cứ bịt lại là tốt nhất. Hừ, may cho đám khốn khiếp Chiết gia!



Nói xong, nàng thoáng liếc Lăng Tiêu, vừa lúc Lăng Tiêu cũng đang nhìn nàng. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng có cảm giác ăn ý rất ấm áp.



Trong động này chẳng có thứ gì đáng giá hơn mấy cái lọ không gian đã bị Lăng Tiêu thu hồi và vô số thiên tài địa bảo trong đó, tiếp theo là những sách vở, bản thảo quý giá.



Lăng Tố cũng không có nhẫn không gian, Tống Minh Nguyệt lấy nhẫn của mình ra, lấy ra một cái nhẫn không gian có dung tích mấy mét khối, đưa cho Lăng Tố. Lăng Tố ái ngại từ chối hồi lâu, dù sao ai chẳng biết giá trị của một chiếc nhẫn không gian. Nhưng đối với người không hề có mấy khái niệm về tiền bạc trong đầu như Tống Minh Nguyệt, lại thèm cơ hội hiếm có để giao hảo với tỷ tỷ của Lăng Tiêu, làm sao có thể bỏ qua cơ chứ!



Cho nên hai người tranh chấp nửa ngày, Lăng Tố mới miễn cưỡng nhận lấy, bởi vì nàng cũng rõ ràng mục đích giao hảo với mình của Tống Minh Nguyệt. Nàng cũng rất thích cô gái Tống Minh Nguyệt duy nhất bên cạnh đệ đệ mình.



về những viên dạ minh châu gắn trên đỉnh động, ý kiến của mọi người đều rất thống nhất. Nếu có thể cam đoan người của Chiết gia không thể tìm tới đây, bọn họ cũng không muốn phá hỏng nơi này. Nhưng gã Ma Kiếm Sĩ đó đã tiết lộ bí mật về nơi này, việc Chiết gia tìm được vào đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nếu vậy thì thà mang đi còn hơn là để lại cho chúng lấy mất.

Vì thế Tần Cách đảm đương vai trò cu li, bay lên lấy toàn bộ dạ minh châu xuống, cất toàn bộ vào nhẫn không gian của Lăng Tiêu. Sau khi viên dạ minh châu cuối cùng bị lấy xuống, toàn bộ động lâm vào một màn tối mịt.



Lăng Tố không hề buồng tha bất cứ thứ gì có giá trị, thậm chí cả những đồ làm bếp thượng cổ. Bởi vì nàng tính sau khi trở về Học viện Đế quốc sẽ nghiên cứu thật kỹ, từ đó có thể đại khái suy đoán được cuộc sống của thời thượng cổ là như thế nào.



Trong bóng đêm, Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đi sau cùng. Bàn tay nhỏ bé của Tống Minh Nguyệt bị Lăng Tiêu nắm lấy, trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.



Tần Cách đi tuốt đằng trước. Khi tới nửa đường, Tần Cách bỗng nhiên đứng lại, nhẹ giọng nói:



- Bên ngoài có nhiều người đến!



Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo. Thù cũ hận mới dội lên trong lòng. Đêm lễ cuồng hoan, rất nhiều tư binh mà ca ca Lăng Võ giao phó cho mình đã hy sinh. Tuy rằng thủ phạm là 5000 lính đánh thuê đều đã đền tội nhưng Chiết gia lại lằn nữa bất cóc tỷ tỷ của mình, muốn chiếm đoạt kiếm kỹ công pháp và bí tịch luyện đan của mình



Đứa con trai độc nhất của Chiết gia lại chết trong tay mình, thoạt nhìn, song phương đã kết thành thù hận không đội trời chung!

Một khi đã như vậy chẳng có gì phải lưu tình cả. Lăng Tiêu cảm nhận thiên địa linh khí tràn ngập trong cơ thể mình, lạnh lùng nói:



- Giết ra ngoài!