Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 260 : Cung đình kinh biến

Ngày đăng: 02:59 20/04/20




Trở về thành Penzias ước chừng nửa tháng, Lăng Tiêu vẫn chui rú ở trong nhà, moi ngày hoặc là đi tìm tộc trưởng Ý Phong đàm luận văn hóa cổ kim, hoặc cùng với mấy cô gái nói chuyện tâm tình để tăng tiến tình cảm. Đối với những tình cảm này, Lăng Tiêu từ bị động cũng bắt đầu chuyển sang chủ động, biến hóa này, thật sự làm cho mấy cô gái cảm thấy vui sướng. Nhưng Isa và Hoàng Phủ Nguyệt cũng phải đi đế đô, bởi vì ở đó bọn họ mới khai trương thèm một phòng đấu giá.



Lăng gia cũng cũng đã suy nghĩ thật kỹ việc buôn bán tại Đế đô.bởi vì đế đô là trung tâm kinh tế và chính trị của Đế quốc Lam Nguyệt, đã trải qua hàng ngàn năm phát triển, có vô số thế gia quý tộc, thành Penzias phía nam này không thể so sánh được với nó.



^Hơn nữa ở tình huống nhất định, phòng đấu giá khai trương tại đế đô cũng là để trấn an lão quốc vương bệ hạ. Hiện tại, sự kiện mà quốc vương bệ hạ sợ nhất, đó chính là Lăng gia ly khai khỏi Đế đô. Một khi Lăng gia có hành động như vậy, chi sợ Đế quốc Lam Nguyệt sẽ gặp phải thay đổi lớn.

Cũng may, Lăng gia tuyên bố khai trương thêm một nhà đấu giá ở Đế đô, hơn nữa về sau dần dần gia tăng thêm Dưỡng Nhan Đan để cung ứng một lượng lớn. Nghe được tin tức này, cao hứng nhất cùng không phải là mấy phu nhân kia mà là lão quốc vương bệ hạ.



Tuy rằng quốc vương bệ hạ đã phái người của hoàng thất đến Lý gia ở Tây Vực cầu viện, nhưng nói cho cùng tâm lý của quốc vương bệ hạ vẫn mong muốn Lăng Tiêu không có dã tâm làm phản.

Trong hoàng cung, Nguyên soái Thu Thần ngồi ở trước mặt quốc vương bệ hạ, hai người vui vẻ đàm luận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



Quốc vương bệ hạ ngồi đối diện, không có tỏ vẻ là chúa tể của một quốc gia, mà tỏ ra khiêm tốn tươi cười, lão mặc thường phục màu đen có thêu một cái đồ án Bạo Viêm Sư Vương.



- Đại soái, ngươi nói rất đúng, tiểu tử Lăng gia kia thực không có dã tâm làm phản. Ôi! rốt cuộc trong chuyện này đúng là ta đã làm sai. ta cảm thấy thẹn với Lăng gia quá. Chỉ mong, hành động gia phong quan tước cho Lăng gia có thể làm cho hắn hiểu được thiện ý của ta.



Quốc vương bệ hạ khe khẽ thở dài, uống một ngụm hương trà. ngưng thần tĩnh tâm nhắm mắt lại cảm thụ, sau đó nói:



- Trong vông hại năm, tiểu tử Lăng gia kia xuất thế, một đám gia tộc thế gia ẩn thế cũng đều đứng ngồi không yên, giống như là mèo thấy mỡ, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hắn. Đại soái, ngươi thấy như thế nào?... Mấy gia tộc thế gia ẩn thế thậm chí cả Tây Vực Lý gia sau lưng hoàng thất. Ta hiện tại hy vọng, tam tiểu tử Lăng gia kia hoàn toàn diệt mấy cái gia tộc thế gia ẩn thế kia mới tốt. Bọn họ tồn tại khiến cho hoàng quyền thủy chung không có cách nào chân chính tập trung được.



Thu Thần biết rất rõ tính cách của quốc vương bệ hạ, tuy rằng thực lực của lão quốc vương cũng không có gì hơn người, nhưng về chí hưởng và cơ trí, so với thời còn trẻ vẫn còn hừng hực như cũ.

Nếu không thế, làm sao có khả năng từ một tiểu quốc tam lưu trở thành một siêu cấp đế quốc cùng với Đế quốc Tử Xuyên bao nhiêu năm qua. Đứng đằng sau lưng của Hoàng thất là Lý gia ở Tây Vực. thời điểm trước mở rộng lãnh thổ Đế quốc Lam Nguyệt, gia tộc kia có tác dụng duy nhất là làm cho các thế lực khác kinh sợ gia tộc thế gia ẩn thế này.



Ở trong thế tục giới, nếu sau lưng không có gia tộc thế gia ẩn thế hùng mạnh làm hậu thuẫn thì cũng đừng có mơ tưởng bình yên thống trị đại quốc. Cho nên, lão quốc vương cùng không có phủ định thế lực đứng sau lưng hoàng thất là Tây Vực Lý gia. Lão cũng rất rõ ràng, nếu không có gia tộc thế gia ấn thế hùng mạnh này, bằng vào bổn sự của lão, cũng không làm ra thành tích huy hoàng gì, chứ đừng nói là đánh hạ rất nhiều thế lực khác để mở mang lãnh thổ, cũng đừng có mơ là thành tựu bá nghiệp.



Nhưng đáng tiếc, bởi vì gia tộc thế gia ẩn thế này tồn tại, lão quốc vương chỉ có thể đè nén ý niệm bực tức trong đầu, giả dối đối đãi.



- Bệ hạ, với kinh nghiệm sống nhiều năm của ta, ta rất tin tưởng ánh mắt của mình, Lăng Tiêu tuyệt đối không có tâm phản loạn, trừ phi bệ hạ bức bách hắn, chọc giận hắn.

Thu Thần nói xong, nở nụ cười, nói tiếp:



- Cựu thần có lời này, bệ hạ có thể không thích nghe, bởi vì Lăng Tiêu tuy không phải là gia tộc thế gia ẩn thế, nhưng bệ hạ chẳng lẽ không cảm giác được Lăng gia tam tử kia có thực lực không kém so với gia tộc thế gia ẩn thế sao?



Quốc vương bệ hạ khe khẽ thở dài, trên mặt thoáng có chút chua xót nói:



- Việc này, ta đương nhiên rất rõ ràng, cho nén hòm nay ta mới tìm ngươi tới, cũng muốn hỏi xem đại soái có cách nào giải quyết chuyện này cho hết hậu hoạn? Dù sao, Lăng gia tam tử không có tâm làm phản, cùng không có nghĩa là hậu nhân của hắn cũng không có làm.



- Trừ phi, có thể đối đãi giống với gia tộc thế gia ẩn thế, vĩnh viễn cấp nơi đó cho Lăng gia. Thu Thần hai mắt lóe ra tình quang, nhẹ giọng nói: - Chẳng qua làm như vậy, chắc chắn ảnh hưởng đến thế lực của nhị điện hạ.

Lão quốc vương bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt có chút đục ngầu. ngẩng lên nhìn Thu Thần, nửa ngày sau mới cười nói:



- Ở quốc gia này, chi sợ cũng chi có ngươi mới dám nói ra những lời như thế, chẳng qua như thế lại là một ý kiến hay. Đối đãi với bọn họ giống như gia tộc thế gia ẩn thế đi. Như vậy tại đại hội trao đổi của các gia tộc thế gia ẩn thế lần này, Lăng Tiêu chắc cũng đến. Ta sẽ nói chuyện với gia tộc Lý gia Tây Vực tiếp nhận gia tộc của Lăng Tiêu tiến vào trong đội ngũ của các gia tộc thế gia ẩn thế. Tốt nhất lần này, ta có đề nghị đề cử ra một gia tộc mòn phái thế gia ẩn thế làm mình chủ, ha ha, như vậy lại càng hoàn mỹ.
Thậm chí, tâm phúc của mình có lẽ đều đã bị Thái tử thu phục. Hoàng hậu nương nương cũng sớm bị giam lỏng, sẽ không xuấ thiện tin tức ra ngoài.



- Bệ hạ, sinh mệnh của thần thiếp không trọng yếu, nhưng con trai của chúng ta, thần thiếp không rõ, vì ngôi vị hoàng đế, đứa con trai cả của mình lại có thể nhẫn tâm giết cha sát mẹ, không ngờ chính em ruột của mình cũng không buông tha, nó vẫn còn nhỏ như vậy mà.



Hoàng hậu nước mắt không ngừng, tức giận nói.



Lúc này, bắt đầu có rất nhiều tiếng bước chân, đồng thời truyền tới vài tiếng kêu thảm thiết. Trong nháy mắt, thị vệ của Quốc vương bệ hạ mang tới liền bị giết chết hết.



Thái tử điện hạ một thân áo giáp hạng nặng, võ trang đầy mình. mang theo một số đông người bao vây quanh nơi này. Đứng bên cạnh hắn là Dạ Kiêu.



Giờ phút này, Thái tử nói nhỏ với Dạ Kiêu:



- Bên kia, mọi người đến đúng thời gian đã định chứ?



Dạ Kiêu khẽ cười nói:



- Điện hạ yên tâm, người của ty chức ở bên cạnh Nhị điện hạ đã được hắn tín nhiệm, một canh giờ nữa, bọn họ sẽ động thủ, Nhị điện hạ tuyệt không biết gì. Chằng qua, chúng ta không tìm được Lý Thiên Lạc, tên tiểu tử kia hiện tại cũng không ở Học viện Đế quốc.



- Tìm không thấy thì quên đi, chỉ là một thằng nhóc mà thôi, cũng không làm ra sóng gió gì.



Vè mặt Thái tử điện hạ mang theo ý cười thản nhiên, khẽ vỗ vỗ bả vai Dạ Kiêu:



- Ngươi đã chịu mệt nhọc trong nhiều năm như vậy, ngươi yên tâm đi, chi cần đại sự thành công, cái gì chứ Đại công tước là không chạy thoát được đâu, Ha hả, đến lúc đó, cũng không nên lưu luyến cái gia tộc thế gia ẩn thế kia, mà làm quan ở thế tục mới tốt.



Dạ Kiêu vẻ mặt kích động, khom người nói:



- Điện hạ, ty chức vẫn đều là tâm phúc của điện hạ. Quá khứ hay hiện tại và tương lai cũng là như thế. Không có gì có thể dao động tâm tư của ty chức. Ở trong gia tộc thế gia ẩn thế, ty chức cảm thấy chẳng có địa vị gì, ty chức rất muốn ở thế tục giới làm quan, hưởng phúc.



- Ha ha, vậy là tốt rồi

Thái tử điện hạ vẻ mặt tươi cười, sau đó nói: - Ngươi đi đến thành Penzias, Lăng Tiêu có chịu gia nhập trận doanh của chúng ta hay không?



Dạ Kiêu gật gật đầu:



- Tên tiểu tử kia không đến, điện hạ, muốn thừa dịp cơ hội hôm nay.



Nói xong hắn liền hạ một động tác chém xuống.