Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 265 : Đại thiếu gia Tần Gia

Ngày đăng: 03:00 20/04/20




Y nói những lời này với giọng điệu rất bực tức, như thế chỉ nói cho hai người Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu nghe.



Lần giao lưu thịnh hội này, gần như tất cả các thế gia, môn phải đều phái rất nhiều đại biểu tới, tỏ vẻ coi trọng, động thời cũng để người trong gia tộc có thể tăng trưởng kiến thức nhất định.



Nhiều năm nước tới nay, hải vực Tống gia vẫn không lui tới với các thế gia ẩn thế khác. Trong mắt những người khác hải vực Tống gia vẫn là một danh từ thần bí. Hơn nữa, gia chủ của Tống gia, ộng nội Tống Y của Tống Minh Nguyệt cũng không qua để ý tới giao lưu thịnh hội này.



Ông chỉ muốn một điều duy nhất, chính là khi nào thì con mình có thể khôi phục được thực lực! so với việc gia tộc có thêm một cao thủ Kiếm Hoàng, tất cả các chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.



Cho nên, lại nói tiếp, ông cho Tống Minh Nguyệt đại diện toàn quyền, trên thực tế cũng cũng là cho Tông Minh Nguyệt một cơ hội, ý tứ là: cháu đi mở mang kiến thức là chính, thích cái gì thì cứ đổi trở về. Nguồn: https://truyenfull.vn



Cho nên ông mới cấp cho Tống Minh Nguyệt rất nhiều vật tư.



Mà trong lòng Lăng Tiêu cũng không quá coi trọng loại giao lưu thịnh hội này. Hiện tại, thủ hạ của mình cũng không có nhiều cao thủ, lại đều có các công việc cần làm, Lăng Tiêu cũng không cho rằng mang theo một ít Ma Kiếm sư có thể mang lại tác dụng gì. Băng hải bí tộc không có vấn đề gì, nhưng Lăng Tiêu lại không muốn lực lượng bí mật này của mình bai lộ sớm nước mặt các thế gia ẩn thế.



Tuy rằng lực lượng khổng lồ này không thể gạt được ánh mắt của những kẻ có ú tìm hiểu, nhưng Lăng Tiêu chính là muốn hiểu qua này. Hắn muốn mọi người cảm nhận rằng thành PenZias chính là một cấm địa.



Chi có như vậy, tương lại khi thành mới được xây xong, đưa bảng hiệu Thục sơn ra ngoài, mới bớt đi được những kẻ nhóm ngó.



Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đến biến sắc mặt, sau đó quay đầu lại nhìn người vừa nói.



Người này ăn mặc thoạt nhìn rất bình thường những hai người đều không kìm nổi biến sắc. Nội lực dao động trên người này truyền tới không ngờ lại phi thường hùng mạnh, khí thế ập thẳng vào mặt.



Thoạt nhìn, người này còn trẻ, không tới 30 tuổi, không ngờ đã có tu vi Ma Kiếm sư.



Người nọ thấy về mặt Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, không kìm nổi đắc ý trong lòng nói:



- Bằng hữu, thức thời một chút. hãy nhường phòng này cho chúng ta! Chúng tachỉ còn thiếu một phòng thôi.



Sau lưng người này còn năm, sau người nữa, không ngờ hình thành thế bao vây. Lăng Tiêu tức giản trong lòng, nói chỉ là tìm một căn phòng trọ không ngờ còn bày ra dáng về muốn vây công. Thoạt nhìn, mấy người này đều có tu vi Ma Kiếm sư.



Nói thật, tu vi này như bọn họ mà đặt ở thế tục giới thì cũng không phải là yếu. Bởi vì cho dù tướng quân Lặng Thiên Khiếu, phụ thân Lăng Tiêu, trải qua vô số lần dừng linh được của Lăng Tiêu, đến bậy giờ mới chỉ đột phá Ma Kiếm sĩ, đat tới tu vi Ma Kiếm sư bậc một mà thôi!



Mà những người này không ngờ đều có tu vi thấp nhất là Ma Kiếm sư bậc trung, khiện người ta không kìm nổi giật mình.



Chẳng qua trong mắt nhưng thế gia ẩn thế lớn một chút, tu vi như vậy cũng chẳng là gi. Tống Minh Nguyệt thậm chí còn hời buồn cười, đây là người của thế gia nào mà sao lại ngu ngốc như vậy?


Tất cả đám thủ ha đến không dám phát ra nửa điểm thanh âm. Kỳ thật, đám người sau lưng gã đến là đệ tử Tần gia, đến ngang hàng với Tần Phong. Tuy nhiên, cơ bản họ đến là chi thứ của gia tộc, chỉ có Tần Phong là con dòng chính.



Ma đối với Tần gia, chỉ cần không phải dòng chính, vậy chẳng khác gì người hầu cả.



Tần Phong nguyên bản không muốn tới Ðông hải Long Thành. Bởi vì giao lưu thịnh hội này tổ chức ở hai đảo của mà gã trên đông hải, gã đến đây là để chờ đón Tống Minh Nguyệt. Lần giao lưu thịnh hội có quy mộ lớn thế này, gần như chắc chắn hải vực Tống gia sế phải người tới. Ở thịnh hội thế này, đa phần các thế gia sẽ phái người trẻ tuổi tới, một là để tăng thêm kiến thức, hai là để giao

lưu với các bằng hữu.



Không ngờ lần này lại hấp dẫn vô số người trong các thế gia ẩn thế, mà càng là những thế gia môn phải không được phân loại lại càng đến sớm, hiện Đông Hải Long Thành rộng lớn như thế trở thành không còn mà trọ... Nếu nói gặp Tống Minh Nguyệt là một loại ngạc nhiên vui mừng cho nàng, không ngờ lần này quả thực là tra tấn lớn đối với Tần Phong.



- Đại ca, nếu không, hay là hôm nay chúng ta trở về?



Một đường đệ (em họ) có quan hẹ khá gần với Tần Phong đánh bạo hỏi.



- Không quay về! Ði, đi tới thành chủ phủ!



Tần Phong cũng không muốn đi tới đó, tuy rằng Đông Hải Long Thành này cũng chẳng khác gì vườn hoa của Tần gia nhà gã, nhưng Tần Phong không muốn giao du nhiều với người thế tục, cho nên tha rằng ở mà trọ mà lười không muốn tới.



Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt ăn cơm chiều xong thì tiến hành song tu, tiếp đó cũng đùa nghịch như những tình nhân trên giường.



Lúc sau, Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:



- Lần này tới đây không biết là đúng hay là sai. Tuy rằng không biết gã Tần Phong kia thế nào, nhưng nhìn bộ dáng của y hôm nay là biết đó là một kẻ có tâm kế. Phu quân, nếu không chúng ta không đi nữa! Kỳ thật... Cũng không có gì hay để xem!



Lăng Tiêu lại cười khẽ, ôm lấy nàng thật chặt:



- Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì đau! Cùng lắm thì chúng ta cầm Thâm Hải Ðộc Long Nhãn nhay xuống biển chơi! Ha ha...



- Chàng đúng là...



Tống Minh Nguyệt dịu dàng liếc Lăng Tiêu, không nói thêm nữa. Tốt nhất là không nên kích thích lòng tư trọng của nam nhân. Nếu không, nhìn Lăng Tiêu có về lúc nào cũng không thể đảm bảo hắn không gây ra chuyện gì quá khích. Tống Minh Nguyệt rất hiểu **** này.



Người ta còn sống là còn tâm tư muốn giành phần thẳng, chính vì vậy người ta mới tồn tại.