Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 285 : Nguy hiểm ập tới

Ngày đăng: 03:00 20/04/20




Vây quanh cửa động mới bị phát hiện là đông đảo người của các thế gia, môn phái, bao gồm cả rất nhiều người của địa chủ nơi đây là Tần gia. Nói tới Tần gia, quả thật họ đều vô cùng buồn bực. Vốn là thứ ở trên lãnh thổ của mình, không ngờ từ thượng cổ tới nay lại không có ai phát hiện ra. Vậy mà trong lần giao lưu thịnh hội giữa các môn phái này lại bị người ta phát hiện ra rằng có một di tích thượng cổ.



Nếu là người của Cổ gia không tới thì thôi, Tần gia có thể nói đại nơi này là kho hàng gì đó của Tần gia. Nhưng lúc đó còn có mấy đệ tử cấp thấp của Tần gia chính mồm nói đó không phải là kiến trúc gì của Tần gia. Sau khi mở cánh cửa bên ngoài, toàn bộ những chữ viết và bích họa điêu khắc trên vách tường đều hoàn toàn chứng tỏ nơi này chính là một di tích thượng cổ chưa từng được người phát hiện.



Nhưng nó được phát hiện trên địa bàn của Tần gia, vậy nên thuộc về Tần gia mới phải.



Nhưng Tần gia còn chưa kịp tranh đoạt vị trí minh chủ của các thế gia môn phái, các hoạt động hiện giờ đều phải giao hảo với các thế gia, môn phái khác. Chẳng lẽ chỉ vì tham một di tích thượng cổ không rõ ràng mà trở mặt với họ sao?



Bởi vậy, đại biểu của một số thế gia, bao gồm cả người của Tần gia và người phát hiện ra nơi này, cùng với người của Cổ gia, cũng thảo luận, đạt thành một hiệp nghị. Chính là: Nếu phát hiện những đồ vật ở bên trong, Tần gia có quyền sở hữu bảy phần, Cổ gia có được hai phần, mà tên đệ tử thế gia không được xếp hạng kia thì được một phần. Những đệ tử của thế gia môn phái khác đều có tư cách tiến vào quan sát.



Không cần nói cũng biết việc này có ý nghĩa thế nào. Nếu ở đó không phát hiện ra bảo vật hiếm có nào thì thôi, nếu thực sự phát hiện ra bảo vật tư thượng cổ, người của những đại thế gia môn phái không ra tay tranh đoạt mới là lạ!



Cho nên, người của Tần gia đã thông tri cho ba lão tổ tông Kiếm Tôn. Có kẻ mạnh thực lực Kiếm Tôn áp trận ở đây, rất nhiều người vốn có ý định rục rịch sẽ phải suy nghĩ lại thực lực của bản thân.



Tên đệ tử Cổ gia có được hai phần, tất cả mọi người đều không ý kiến về việc này. Dù sao, bên trong di tích thượng cổ, nhất là di tích thượng cổ quy mô lớn, chắc chắn sẽ có đủ loại cơ quan, lối đi bí mật. Nếu là người không tinh thông cơ quan thuật, tu vi cao tới đâu cũng không dám tùy tiện đi vào!



Tuy nhiên, tên đệ tử phát hiện nơi này không ngờ cũng có thể có được một phần sở hữu bảo tàng khiến rất nhiều người đỏ mắt, đồng thời cũng nảy sinh chủ ý đối với y. Ai cũng nghĩ, nếu phía dưới có rất nhiều bảo vật, có được một phần, chẳng phải là trực tiếp thăng chức rất nhanh trong gia tộc sao? Hơn nữa, tên đệ tử này có thực lực thấp mà môn phái nhỏ đó lần này chỉ đến có hai người.



Nếu đại thiếu gia Tần Phong của Tần gia không đột nhiên phát thiện tâm, cho những người đó lên thuyền, bọn họ làm gì có cơ hội tới đây? Tuy nhiên, như vậy rất có thể di tích thượng cổ này cũng sẽ không bị ai phát hiện. Cho nên, bất cứ chuyện gì cũng là định trước.



Tống Minh Nguyệt ghé vào bên tai Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói:


Nhưng sự cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục.



Tên đệ tử Cổ gia kia trông cũng rất đơn giản, tuổi chưa đến ba mươi, cằm có một chòm râu dê, đôi mắt không to nhưng có vẻ tinh khôn, làn da hơi vàng. Sau khi mọi chuyện bố trí xong xuôi, y bắt đầu ra tay phá giải cơ quan.



Ba người Lăng Tiêu đều lẫn trong đám người đi tới.



Từ bên ngoài cửa nhìn vào, di tích thượng cổ này có quy mô lớn vượt quá mức tưởng tượng.



Tên đệ tử Cổ gia khẳng định đây không phải là cửa chính, có lẽ chỉ là một cửa bên. Nhưng chỉ là một cửa bên không ngờ thông đạo bên trong đã rộng hơn hai mươi thước, cao hơn mười thước. Sau khi đi vào trong mấy trăm bước liền gặp một cánh cửa đá thứ hai cũng rất lớn.



Tên đệ tử Cổ gia đi vòng quanh cửa vừa nghiên cứu, vừa nói :

- Mở cánh cửa này mới xem như chân chính vào trong di tích thượng cổ.



Y đặt bàn tay lên một chỗ bám đầy rêu xanh trên vách tường.



Lăng Tiêu bỗng nhiên tâm sinh cảnh giác, kêu to:

- Cẩn thận!

Cùng lúc, hắn kéo hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt lập tức nằm rạp xuống đất