Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 299 : Quần kiếm hội tụ

Ngày đăng: 03:00 20/04/20




Thượng Quan Vũ Đồng có thể cảm nhận người trung niên trước mặt có vẻ đờ đẫn nhưng thực lực rất mạnh mẽ.



Nàng mới tiến cấp lên cảnh giới Kiếm Hoàng, bất kể là thành thục kiếm kỹ công pháp, hay kinh nghiệm thực chiến, đều không thể so sánh với người tiến vào cảnh giới này đã lâu.



Tống Minh Nguyệt nhìn Diệp tử, nói :



- Đám người Băng hải bí tộc kia……



Diệp tử nhíu mày đáp:



- Quên đi, ngoài Lăng Tiêu, bọn họ cùng không có nghe lệnh của ai. Bọn họ có thực lực mạnh mẽ nhưng đều nhát như chuột. Tộc trưởng Ý Phong lại gian xảo vô cùng nói rằng không muốn ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Ta nghĩ ràng họ sống ở trong hắng động lâu lắm, nên lòng dũng cảm cũng biến mất! Quên đi không để ý đến bọn họ!



Tống Minh Nguyệt có phần lặng lẽ, trở về lâu như thế, hiển nhiên là nhưng chuyện xảy ra đều ít nhiều hiểu biết. Ngay cả người Chiết gia lần trước tấn công nơi này, Diệp tử cũng đi cầu tộc trưởng Ý Phong của Băng hải bí tộc trợ giúp. Dù sao Lăng Tiêu cùng đã mang bọn họ ra khỏi cơ địa của họ ở băng hãi, hơn nữa Lăng Tiêu chính là thần mà Băng hải bí tộc tín ngưỡng.



Nhưng khi Diệp tử nhìn thấy Ý Phong, thì không nghĩ rằng thình cầu của nàng bị lão từ chối.



Ý Phong nói nếu đối phương tiến vào bên trong tử tước phủ và đả thương đến các nàng thì lão mới ra tay. nếu không lão vì trách nhiệm đối với gia tộc. Một khi bí mật về Băng hải bí tộc bị lộ ra, có lẽ không được bao lâu bọn họ sẽ phải rời khỏi mảnh đất này.



Trong mắt của Ý Phong, yêu cầu này là đương nhiên. Nếu người tìm lão là Lăng Tiêu, lão khăng định giúp không chút do dự. Quan niệm của Ý Phong cho ràng không cần đế ý đến người khác, cho dù người cầu lão là nữ nhân của Lăng Tiêu.



Hơn nữa, sau khi xây dựng thành mới, Ý Phong trực tiếp đem tộc nhân kéo đến địa bàn mới của Băng hải bí tộc, rời khỏi phủ Lĩnh chủ.



Cho nên Diệp tử có thành kiến lớn đối với Ý Phong! Ngay cả hôm nay có người gây loạn tới cửa, Diệp tử hoàn toàn không muốn cầu xin bọn họ, bởi vì con người đều có sự tôn nghiêm.



Ý Phong không phải là con người, cho nên mặc dù trải qua rất nhiều năm, lão vẫn không hiểu rất nhiều lý lẽ của nhân loại. có rất nhiều chuyện mà nhân loại thấy ràng không thể dễ dàng tha thứ thì lão lại coi là chuyện bình thường nên làm.



Cho dù Lăng Tiêu trở về có nổi giận với lão, lão cũng có đủ lý do. Đồng thời, Lăng Tiêu vẫn có một lý do phải lưu bọn họ lại, bởi vì chi có Băng hải bí tộc mới có thể nuôi dưỡng Băng Tinh Thiên Tằm! Mà Băng Tinh Thiên Tằm chính là linh dược tốt nhất có thể nâng cao thực lực của thuộc hạ Lăng Tiêu rất nhanh!



Cho nên Ý Phong có đủ tự tin không cần để ý đến những nữ nhân của Lăng Tiêu.



Huống chi, ở trong lòng của Ý Phong vẫn còn tồn tại một ý niệm. lão thờ phụng Bạch Tuộc Biểu Sâu làm thần của Băng hải bí tộc cũng không phải là một năm hai năm, sao có khả năng chuyển biến nhánh như vậy?



Mà Lăng Tiêu luyện hóa Bạch Tuộc Biển Sâu, đồng thời cũng đem một tia linh hồn liên hệ vào trong người mình!




Đồng thời, Tống Minh Nguyệt cảm giác toàn thân kinh mạch lúc đầu bị kìm hãm nay sáng tỏ thông suốt, đã rất lâu ở trong bình cảnh. không ngờ ở thời khắc này ....



Thăng cấp!



Hoàng kim thú cốt hung hăng lao về phía Liệt Phong.



Đồng thời, Thượng Quan Vũ Đồng khóe miệng có chút cười lạnh. cũng không thể nói gì. Vừa rồi, nàng tập trung toàn bộ lực lượng toàn thân, lại trong tức khắc từ song chưởng rốt vào cổ kiếm, một đạo sát khí hùng mạnh tựa như một cơn hồng thủy, theo mũi kiếm của Thượng Quan Vũ Đồng phóng ra ngoài, đánh cho kiếm khí hùng mạnh của Liệt Phong tan tác. Kiếm khí lúc này hung hăng đánh vào Liệt Phong, hộ thể chắn khí trên người Liệt Phong nháy mắt bị phá vỡ. Hắn kinh hãi vô cùng nháy mắt đã rời khỏi nơi đó một khoảng cách cả ngàn thước, sắc mặt hắn vừa xấu hổ vừa giận dữ mà biến thành mầu đỏ tía, ở không trung gào thét nói:



- Nữ nhân đáng chết! Dám trêu đùa ông!



Thanh âm từ không trung truyền đến như sấm vang. Đồng thời thân thể hắn như tia chớp lao tới hướng Thượng Quan Vũ Đồng. trong tay hiện lên một thanh bảo kiếm mầu bạc, hung bao quét về phía đổi phương.



Thượng Quan Vũ Đồng cười lạnh nói:



- Là ngươi nhát gan sợ chết!



Nói xong, nàng nâng bảo kiếm phóng ra hơn mười đạo kiếm khí bắn về phía Liệt Phong. Hoàng kim cốt thú trâm của Tống Minh Nguyệt thì như một con muỗi đáng ghét đuổi theo Liệt Phong. Thân thể Liệt Phong bùng phát ra khí thế hùng mạnh nhưng không ngờ không thể thể thổi bay nó ra.



Lúc này, trên tán thành Penzias bỗng nhiên xuất hiện một người râu tóc bạc trắng, liền phát ra một trận rống, khí thế khổng lồ cuồn cuộn bay tới. Liệt Phong sắc mặc chợt biến đồi, không ngờ xuất hiện một khí tức không kém mình là bao nhiêu. Hắn đành phải buông tha cho hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt, hướng về phía người đang tới, lần lượt hai người trên không trung đối kháng lẫn nhau.



- Ầm.



Trên không trung vang lên một tiếng nổ như sét đánh. Thân thể hai người đều văng về phía sau mấy ngàn thước!



Đồng thời, hoàng kim thú cốt trâm của Tống Minh Nguyệt cũng tìm thấy một cơ hội hung hăng đâm tại sườn dưới của Liệt Phong, nơi đó đúng là nơi yếu nhất của con người. Ngay lập tức hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tay gạt đồ vật vừa đâm vào người mình ra, sau đó định cùng cao thủ vừa này so chiêu thì...



Mắt Liệt Phong lập tức cứng đờ, đồng thời về phía chân trời xa xôi. xuất hiện một mảng lớn ánh sáng mờ ảo, rất nhiều đoản kiếm hình thành một trận địa nhanh như chớp phi tới phía mình



Thượng Quan Vũ Đồng ở không trung thở hổn hển, híp mắt nhìn về phương xa bỗng không khỏi giật mình!



Đồng thời nàng liếc nhìn người vừa cứu minh trong thời khắc mấu chốt là Băng hải tộc trưởng Ý Phong, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.