Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 340 : Tính toán của Liệt gia

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


- Vũ Đồng, mau hộ vệ cho Lãnh cung chủ!!!

Lăng Tiêu nhìn Lãnh Dương Dương, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Dưới tình huống như vậy, không ngờ nàng cũng có thể tiến giai, thật sự làm người ta bội phục.

Công Tôn Hoàng cũng hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Không ngờ, lão nhân ta trước khi đi, còn có thể tận mắt chứng kiến một tiểu nha đầu thiên tài tiến giai. Không ngờ tăng lên đến cảnh giới Kiếm Hoàng, không tồi, không tồi! Có thêm thời gian, ta tin tưởng sẽ gặp nhau ở Thánh Vực.

Có thể được một người lừng danh về xem người như Công Tôn Hoàng khen ngợi, quả thật là điều may mắn của Lãnh Dương Dương.

Lúc này Công Tôn Hoàng mới quay đầu nhìn Công Tôn Kiếm, cười nói:

- Kiếm nhi đừng vì ông nội mà thương tâm. Cháu nhất định phải cố gắng tu luyện. Ông nội tin tưởng, sẽ có một ngày nhìn thấy cháu ở Thánh Vực! Ông nội đi rồi, cháu nhất định phải nghe lời Lăng Tiêu tiểu hữu. Nghe nói các ngươi đã kết bái, ông nội rất vui.



- Ông nội, người không trở về gia tộc sao?

Công Tôn Kiếm lúc này rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Công Tôn Hoàng. Nói là Thánh Vực gặp lại, nhưng nhiều năm như vậy, có mấy người có thể nhập thánh đây?

- Gặp mà như không gặp!

Công Tôn Hoàng thở dài một tiếng nói với Lăng Tiêu:

- Tiểu hữu có muốn chứng kiến quá trình tiến vào Thánh Vực không? Ta đã cảm giác, nó đang đến rất nhanh.

Cơ hội này, cho dù Công Tôn Hoàng không nói, Lăng Tiêu cũng mặt dày đến xem. Bây giờ tự nhiên là không cầu mà được!

Cho dù là ai, Thánh Vực là địa phương vừa cường đại vừa thần bí, có thể chính mắt chứng kiến có người tiến vào Thánh Vực, quả thực là vô cùng may mắn.

Lăng Tiêu gật đầu, đám người Tống Y cũng tỏ vẻ chờ đợi nhìn Công Tôn Hoàng.

Công Tôn Hoàng thản nhiên cười:

- Đều đến đây đi.
Liệt Tùy Phong cũng muốn quan sát nhiều hơn. Trong lòng lão càng có khuynh hướng nghiêng về Liệt Khuyết.

- Vậy ngươi nói xem ngươi nói như thế là có ý gì?

Liệt Dương khẽ hừ một tiếng. Đệ đệ từ nhỏ đã đi theo hầu sau lưng hắn, từ khi thực lực đề thăng, bắt đầu có biểu hiện phát triển mạnh, làm cho Liệt Dương mười phần không vui.

- Chiết gia là một nhất lưu thế gia thực ra là cũng có chút nội tình. Nhưng Lăng Tiêu dám dẫn theo sáu đại trưởng lão của Thục Sơn kiếm phái giết sạch toàn bộ hơn mười Kiếm Hoàng, một Kiếm Tôn của Chiết gia. Thực lực này, cho dù là gia tộc chúng ta làm cũng phải cần đến hai vị tôn giả.

Nếu đã nói, cũng không ngại gì mà nói cho tường tận. Liệt Khuyết trong lòng thầm mắng Liệt Dương ngu xuẩn:

- Có câu cường long không thể áp chế địa đầu xà.Cho dù là gia tộc chúng ta cũng cần hai vị tôn giả mới có thể làm việc kia. Mà một mình Lăng Tiêu kia mang theo sáu gã Kiếm Hoàng cũng có thể làm được. Thực lực của hắn, còn cần ta phải nhiều lời sao?

Liệt Tùy Vũ lạnh giọng hừ một tiếng:

- Cái gì hai vị. Một chút thực lực của Chiết gia, chỉ cần một mình ta có thể tiêu diệt toàn bộ! Sơ sơ một sơ cấp Kiếm Tôn, chẳng nhẽ có thể đánh ngang tay ta sao?

Liệt Dương cũng nói:

- Đúng vậy. Một mình Vũ trưởng lão cũng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Liệt Tùy Thiên nhìn thoáng qua Liệt Dương sau đó thản nhiên nói:

- Nói hươu nói vượn!

Liệt Dương sửng sốt, lập tức cúi đầu, trong mắt lóe lên tia bất mãn.

Liệt Tùy Thiên nói:

- Chẳng nhẽ cứ bậc cao đè bậc thấp là nhất định có thể thắng sao? Nếu thế, Chiết gia đã sớm diệt vong, cần gì phải đến Lăng Tiêu đi diệt? Thật không biết sống chết. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng võ giả cảnh giới Kiếm Tôn dễ giết vậy sao?