Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 393 : Không chết? (p1)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Lăng Tiêu trong nháy mắt nguy hiểm cận kề, tâm niệm vừa động, liền xuất hiện giữa Hàm Hàn Bảo Đỉnh!



Hàm Hàn Bảo Đỉnh sớm đã được Lăng Tiêu luyện hóa hoàn toàn thành pháp bảo của mình, cùng Lăng Tiêu tâm ý tương thông. Cũng giống như 999 thanh Hàn Thiết đoản kiếm kia, sớm đã bị luyện hóa nhiều lần.



Sau khi Hàn Thiết bảo kiếm tổn thất một ít, Lăng Tiêu đem số Hàn Thiết đoản kiếm còn lại luyện hóa thêm một lần nữa, luyện thành 999 thanh, vừa đúng số 9 nhân 9 nhân 9! Tuy rằng sau khi luyện hóa Hàn Thiết đoản kiếm nhỏ hơn trước rất nhiều nhưng uy lực tuyệt đối vượt xa lúc xưa.



Lăng Tiêu dù phản ứng đủ nhanh, nhưng cũng bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng bị lệch, chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn.



Lăng Tiêu trong nháy mắt co Hàm Hàn Bảo Đỉnh lại thành hạt bụi. Dưới một kích hợp lực của đám cường giả Âu Dương gia tộc, uy thế sinh ra cường đại, đánh bay hạt bụi do Hàm Hàn Bảo Đỉnh biến thành ra xa, không biết rơi xuống nơi nào.



Căn bản là không có ai ngờ được, thế gian này còn có vật thần kỳ như vậy. Mặc dù có người từng thấy qua Lăng Tiêu đem Hàm Hàn Bảo Đỉnh ra sử dụng, biến thành vô cùng to lớn. Nhưng chưa có ai nghĩ đến, đồ vật kia không ngờ có thể trở nên nhỏ như vậy!



Điều này hoàn toàn vượt xa nhận thức của mọi người. Nếu đám cường giả Kiếm Thánh không bị hút vào Thánh Vực như ong vỡ tổ, chỉ sợ cũng sẽ có người tìm ra manh mối. Nhưng bây giờ thực lực cao nhất ở đây chỉ là Kiếm Tôn bậc sáu đỉnh phong, hiển nhiên không ai nghĩ đến cả.



Tống Khê và Công Tôn Thiên hai người tuy rằng chưa từng cùng Lăng Tiêu qua lại, nhưng quan hệ không kém!



Công Tôn Kiếm con của Công Tôn Thiên đã cùng Lăng Tiêu kết nghĩa huynh đệ. Nói cách khác, Công Tôn Thiên xem như trưởng bối của Lăng Tiêu! Sau khi Công Tôn Kiếm biết Lăng Tiêu, thực lực nâng cao rõ rệt. Công Tôn Thiên thường vì con mình có một huynh đệ như vậy mà cao hứng, đồng thời cũng sớm muốn gặp Lăng Tiêu, người trẻ tuổi nhưng ngay cả Công Tôn Hoàng cũng xem trọng!



Nói đến vai vế của Tống Khê lại càng là trưởng bối của Lăng Tiêu! Tống Minh Nguyệt gần như là vị hôn thê của Lăng Tiêu. Là lão tổ tông của Tống gia, tuy rằng không cố ý chiếm tiện nghi của Lăng Tiêu, dù sao cường giả vẫn có sự tôn trọng lẫn nhau, nhưng trên thực tế, Lăng Tiêu kêu Tống Khê một tiếng ông nội tuyệt đối không có vấn đề gì!



Tống Khê nhìn thoáng qua Công Tôn Thiên, ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, sau đó yên lặng đi theo đám đông. Sau khi trở về Đông đại lục, nhất định trước hết phải đến Thục Sơn phái báo chuyện này! Hơn nữa bọn họ càng lo lắng hơn chính là chuyện Âu Dương gia tộc có từ bỏ ý đồ hay không.



Tuy vẫn nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng với sự cường bạo của Âu Dương gia tộc, có thể nuốt trôi cục tức này hay không rất khó nói. Một khi bọn họ thật sự muốn gây khó dễ cho Thục Sơn kiếm phái vậy... Con đường Thục Sơn kiếm phái đi từ nay về sau sẽ vô cùng gian nan!



Trước nay Tống Khê và Công Tôn Thiên cũng không biết, ngay trên đầu bọn họ còn có nhóm người thủ hộ cường đại như thế này.



Thậm chí họ còn cảm thấy hổ thẹn vì kiến thức nông cạn từ đó đến giờ của mình. Như Công Tôn Thiên, mặc dù không quá am hiểu nhân tình thế thái nhưng ít nhất hắn cũng biết gia tộc mình là một siêu cấp gia tộc!


Tô Tuyết lo láng nhìn con gái, cắn chặt răng, dịu dàng nói:

- Diệp tử... Mẹ biết con cảm thấy khó chịu... Nhưng người chết đi không thể sống lại! Chúng ta phải làm sao cho Thục Sơn kiếm phái phát dương quang đại, vì hắn mà báo thù! Mười năm không được thì trăm năm, trăm năm không được thì ngàn năm. Một ngày nào đó nhất định sẽ đem toàn bộ Âu Dương gioa tộc từ trên xuống dưới chôn cùng hắn! Cho nên, con phải bình tĩnh lại, Diệp tử!



Diệp Vi Ny nghe mẫu thân nói, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Vận Nhi ngồi đối diện nàng, nói:

- Vận nhi, chẳng nhẽ muội không có cảm giác gì sao?



Lăng Vận Nhi lệ rơi đầy mặt, khóc thút thít:

- Cảm giác? Cảm giác gì? Ca ca đã chết, ca ca rốt cuộc một đi không về, Vận nhi sẽ không còn được gặp Tam ca...



Diệp Vi Ny bất đắc dĩ thở dài. Xem ra chỉ có thể tiến vào Kim Đan hậu kỳ mới có thể cảm ứng được Lăng Tiêu. Hoàng Phủ Nguyệt tuy rằng cũng cảm ứng được, nhưng đa phần là do nàng căn bản không tin là Lăng Tiêu đã chết!Chỉ có chính mình mới có thể cảm nhận được vô cùng chân thật rằng Lăng Tiêu còn sống.



Đây là một loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể diễn giải bằng lời. Diệp tử mơ hồ cảm giác được, công pháp phu quân dạy nàng hoàn toàn khác với công phu của Thương lan đại lục, vô cùng thần kỳ, từ xưa đến nay chưa từng có!



Cho nên mặc dù cả Lăng thị đều biết phương thức tu luyện của ba người Lăng Vận Nhi, Hoàng Phủ Nguyệt và Diệp Tử cùng đám thập đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái không giống với người khác, nhưng cũng không để ý nhiều. lại càng không ngờ, công phu tu luyện, con đường tu luyện của bọn họ căn bản không thuộc về thế giới này!



Thấy mọi người kêu gào than khóc, Diệp tử đau đầu. Bỗng nhiên nàng bùng phát khí thế, làm tất cả mọi người sửng sốt, sau đó nhìn Diệp Vi Ny, không hiểu vì sao nàng làm vậy.



- Ai dám hoài nghi tình cảm ta dành cho huynh ấy?



Sắc mặt Diệp tử bình tĩnh, nói một câu chẳng liên quan gì đến sự tình đang khẩn yếu.



Phong Linh đỏ mắt nhìn Diệp Vi Ny:

- Diệp tử, chúng ta làm sao dám hoài nghi. Nhưng ngươi dựa vào đâu nói huynh ấy còn sống? Tuy rằng, chúng ta đều muốn tin huynh ấy còn sống... Nhưng đó chỉ là một giấc mộng đep thôi.