Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 397 : Nha Nha (p2)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Nha Nha mở ra giỏ trúc mà mình mang theo, Lăng Tiêu bị hấp dẫn bởi một luồng hương vị, thậm chí hắn đã không nhớ rõ lần thứ nhất mà mình ăn cơm! Từ khi tiến vào cảnh giới Nguyên Anh đến nay, Lăng Tiêu rất ít khi ăn gì. Tuy nhiên lúc này hắn lại bị hấp dẫn bởi lương thực đơn giản của một thiếu nữ sơn thôn chất phác, lộ ra dáng vẻ há miệng.



Nha Nha bướng bỉnh cười, sau đó chỉ vào miệng mình, khoát tay áo, Lăng Tiêu mới hiểu được, tiểu cô nương xinh đẹp tinh thuần, không ngờ là cô bé câm, trong lòng không kìm nổi dâng lên một niềm thương tiếc, một cô bé quá thuần khiết. Có thời gian, chắc là phải luyện chế cho nàng một viên đan dược. Không thể nói chuyện, Lăng Tiêu xét thấy, chẳng qua là một kinh mạch nào đó trong cơ thể bị bế tắc, đó không coi là căn bệnh gì quá lớn. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn đang dưỡng thương, tạm thời không nên nóng lòng luyện chế đan dược. Đến lúc đó, hắn sẽ khiến cho tiểu cô nương thiện lương này một chút vui vẻ!



Nha Nha với động tác nhanh nhẹn lấy ra một đĩa rau xanh, trứng chiên và bốn mẫu bánh mì từ trong giỏ trúc.



Thực vật đơn giản đến không thể đơn giản hơn!



Đây đại khái là một bữa cơm "keo kiệt" nhất mà Lăng Tiêu đã từng nếm qua từ khi đi vào đại lục Thương Lan, nhưng nó cũng là một bữa ăn ngon nhất mà Lăng Tiêu đã ăn!



Ăn như sói nhai hổ nuốt, sau đó hắn mới chợt phát hiện, cô bé nhỏ kia đang cười trộm, thấy ánh mắt của Lăng Tiêu, mặt Nha Nha hơi hơi đỏ lên, sau đó dùng một cây gậy viết hai chữ "Nha Nha" trên mặt đất, rồi chỉ vào mình.



Lăng Tiêu cười nói:

- Muội tên là Nha Nha sao?

- Tên nghe rất êm tai đấy!



Trên mặt Nha Nha lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, lại lấy ra một bộ quần áo vải thô từ trong giỏ trúc, tự tay đưa lên cằm mình để ước lượng, với ý tứ đây là quần áo mà lão nhân mặc. Bên trong nhẫn của Lăng Tiêu kỳ thật có rất nhiều bộ quần áo, nhưng Lăng Tiêu cũng rất vui vẻ nhận ý tốt của Nha Nha.



Sau khi đổi một bộ quần áo tốt, Lăng Tiêu lập tức từ một công tử cao quý biến thành một thanh niên ở nông thôn, chỉ sợ khi một đám hồng nhan bên người mà trông thấy bộ dáng này của Lăng Tiêu cũng ngơ ngát một lúc lâu.



Cứ như vậy, mỗi ngày Nha Nha đều đưa cơm đến cho Lăng Tiêu một lần. Lăng Tiêu cũng chưa bao giờ nghĩ tới lấy ra một đống kim tệ chất như núi từ trong nhẫn. Thứ nhất là hắn sợ khinh nhờn cô bé có tâm linh tinh thuần, ngoài ra Lăng Tiêu cũng hiểu không nên để lộ ra tài sản. Không phải hắn sợ cái gì, mà là hắn sợ nếu như Nha Nha thật sự cầm loại kim tệ với độ tinh khiết cực cao này ra ngoài thì khẳng định nàng sẽ gặp tai họa.



Thời gian nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, thực lực của Lăng Tiêu cũng khôi phục được năm thành, hiện tại ở trong mắt người thường, Lăng Tiêu đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu!



Cuối cùng Lăng Tiêu cũng được Nha Nha mời vào nhà của nàng, tòa nhà gỗ hai tầng. Tuy rằng người miền núi sợ người lạ, nhưng lại càng thêm thuần phác, khi nhìn thấy vẻ anh tuấn trắng ngần của Lăng Tiêu. Tuy rằng hắn mặc quần áo vải thô, nhưng cũng không giống như người thường, cho nên họ hâm mộ Nha Nha tìm được một người đàn ông tốt nhất, đồng thời, họ cũng duy trì lễ phép và kính sợ Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu lại không thèm để ý người khác nhìn mình thế nào, hắn đích xác rất thích Nha Nha, nhưng trong đó không có chút dục vọng nam nữ. Hắn đã đối xử với Nha Nha như thân muôi muội của mình, thậm chí Lăng Tiêu cũng học xong ngôn ngữ của người câm. Sau khi hắn biết được tình hình trong nhà của Nha Nha, nên cũng muốn dẫn Nha Nha rời khỏi Tây đại lục, sau đó cho cậu Nha Nha một khoản tiền, để cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn trong thành thị!



Có lẽ Nha Nha đã trải qua một ngày tốt!


- Ngươi, ngươi tính là gì chứ?



Ầm!



Một âm thanh cuồn cuộn cùng với một tiếng nổ gần như cùng lúc vang lên. Tiếng nổ kia hoàn toàn lấn át âm thanh của hắn, sau đó trong ánh mắt kinh hãi không hiểu của đám người kia, miệng ngoác to, trợn mắt há hốc mồm nhìn. Vốn bên trong viện có một khối đá mài thật lớn. Khối đá mài này cần phải có hai tráng niên mới kéo nó nhúc nhích, nhưng không ngờ nó bị biến thành một đống lớn đá vụn!



Gã côn đồ hung hăng kia khép miệng mình lại.



Bộp!



Một tiếng vang giòn, cảm giác trên mặt nóng bừng, nhắc nhở hắn, điều này không phải đang nằm mơ!



- Hả!



Gã hỗn đản này phát ra một tiếng kêu hoảng sợ đến cực điểm, sau đó sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, rồi xoay người bỏ chạy!



Tốc độ của đám người ở phía sau hắn cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, chạy hết thật nhanh!



Những thôn dân chạy tới xem náo nhiệt, cũng chạy nhanh giống như con thỏ, liều mạng chạy vào trong nhà, sau đó tắt đèn, đóng nhanh cửa. Vài trăm năm nay trong thôn chưa từng có người nào thấy qua người khủng bố như thế?



Ngay cả người ta ra tay như thế nào cũng không phát hiện, thì tảng đá mài thật lớn liền trở nên tan nát!



Đó ... Chuyện đó con người có thể làm được sao?



Hầu như tất cả những người chứng kiến chuyện này đều vô cùng tin tưởng, thân hào nông thôn lão gia luôn luôn vô địch, lúc này đã gặp được đối thủ rồi!